Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 889: Đừng Khiến Hắn Ta Không Thể Giải Thích (2)

Chương 889: Đừng Khiến Hắn Ta Không Thể Giải Thích (2)Chương 889: Đừng Khiến Hắn Ta Không Thể Giải Thích (2)
"Ít nhất, đừng để Thái tử Tây Chiêu không thể giải thích trước mặt Tây Chiêu Quốc Vương."
Dạ Tu Mặc vòng tay qua bả vai Cố An Nhiên, nói: "Ta sẽ sắp xếp thật tốt, An An, nàng cứ yên tâm."
Nửa đêm, trong trại có tiếng động lớn, xen lẫn tiếng phụ nữ khóc.
Tuân Thu Anh báo cáo bên ngoài doanh trại: "Be hạ, Nhiếp Chính Vương, Thập Thất Công chúa của Tây Chiêu đã được tìm thấy."
"Ừ, ta biết rồi." Cố An Nhiên trâm giọng đáp lại, chỉnh lại quần áo, nắm tay Dạ Tu Mặc đi ra ngoài.
Đi đến trung tâm doanh trại, Cố Thẩm Diệp vốn không biết chuyện, lúc đầu nhìn thấy Cố An Nhiên có chút kinh ngạc, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười ôn hòa.
Hắn không quan tâm đến cái chết của Thập Thất Công chúa, đi đến bên cạnh Cố An Nhiên.
"Nhiên Nhiên, sao muội lại tới đây? Còn thức khuya thế này?"
Cố An Nhiên mỉm cười nhìn Cố Thẩm Diệp, sau đó đưa mắt nhìn về phía cái xác của Thập Thất Công chúa.
Cơ thể nàng ta đầy những vết xước sâu tận xương do dã thú dữ trong rừng gây ra, che rất tốt những vết đâm trên bụng và tim.
Nàng giả bộ vẻ mặt nặng nề, nói: "Vị Thập Thất Công chúa của Tây Chiêu này..."
Người do Dạ Tu Mặc phái tới tiếp tục nói: "Chúng thần tìm thấy Thập Thất Công chúa ở nơi sâu nhất trong rừng. Khi đó, ngài ấy đã bị hai con báo cắn và sắp chết. Chúng thần đã cố gắng hết sức để đưa ngài ấy trở về."
"Nhưng trên đường trở về Thập Thất Công chúa không thể qua khỏi."
Cố An Nhiên nhìn Thái tử Tây Chiêu, nói: "Thái tử Điện hạ, thật đáng tiếc, Nam Nguyệt bọn ta cũng có lỗi vì không dọn dẹp dã thú ở sâu trong rừng."
Thái tử Tây Chiêu vẻ mặt bi thương: "Bệ hạ, chuyện này không phải lỗi của Nam Nguyệt, là Thập Thất tự ý chạy vào rừng."
"Làm thế nào có thể dọn dẹp hết thú rừng trong rừng được chứ?”
Cố An Nhiên cũng tỏ vẻ sắc mặt nặng nề, nói: "Việc này cũng là trách nhiệm của ta, quan tài của Thập Thất Công chúa nhất định phải chuẩn bị tốt nhất!"
"Các ngươi hiểu chưa?"
Lễ bộ tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Lão thần tuân lệnh!" thập Thất Công chúa qua đời, các cung nữ có tình cảm sâu sắc với nàng ngay đêm đó cũng đã tử đạo chủ nhân rồi theo cô rời đi.
Người dân ở thành Kính Hồ bàn luận vài ngày rồi sự việc cũng qua đi.
Thái tử Tây Chiêu được Cố An Nhiên mời vào cung, chính thức tiến vào kế hoạch bàn hiệp định thương mại giữa hai quốc gia.
Thái tử Tây Chiêu nhận được lời mời của Cố An Nhiên liền thở phào nhẹ nhõm như thể sứ mệnh của mình đã hoàn thành.
Khi đến hoàng cung của Nam Nguyệt, Cố An Nhiên, Cố Thẩm Diệp, Dạ Tu Mặc và Hoàng tử Hi Chiếu dẫn đầu một nhóm sứ giả tới.
Sau khi ngồi xuống, Cố An Nhiên, Dạ Tu Mặc, Cố Thẩm Diệp, Thái tử Tây Chiêu và các sứ giả bắt đầu đàm phán.
Đến cuối cùng, số lượng và giá cả ngũ cốc, mã não và các mặt hàng khác mà Tây Chiêu bán cho Nam Nguyệt đã được xác định.
Giá trà, muối, rượu mạnh và các mặt hàng khác mà Nam Nguyệt bán cho Tây Chiêu cũng được đàm phán.
Hơn nữa, hai bên còn đồng ý thành lập một khu chợ chung ở các thành phố biên giới giữa Nam Nguyệt và Tây Chiêu, nơi hàng hóa tư nhân nhỏ có thể tự do lưu thông, về phần tiền bạc, hai đồng tiền của hai vương quốc sẽ được qui đổi cho nhau.
Vàng và bạc cũng có thể được sử dụng làm tiền tệ trong giao dịch.
Cố An Nhiên trong lúc này không nói gì, không nhị được ngáp một cái.
Hai giờ tiếp theo trôi qua, trọn vẹn trong một ngày, đã gần đến giờ ăn tối.
Nội dung và chỉ tiết của từng hiệp định gần như đã được thảo luận xong xuôi.
Thái tử Tây Chiêu chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, chắp tay với Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp, nói: "Thương vụ mua bán này, ta xin cảm tạ hai vị Nhiếp Chính Vương. Ta sẽ gửi thư lại ngay lập tức, hàng hóa từ Tây Chiêu tới Nam Nguyệt cũng sẽ được chuyển đi sớm."
Cố Thẩm Diệp khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận