Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 420: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (1)

Chương 420: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (1)Chương 420: Không Có Chuyện Gì Mà Đánh Một Trận Không Thể Giải Quyết Được (1)
Khoé miệng Đào Vọng Đường và Nhị Cường lại hơi giật giật, ngay cả trên mặt Du Nương cũng có nụ cười hiếm thấy.
Bởi vì mấy người Cố An Nhiên đi vào một ngõ cụt nên những người đi theo bọn bọ từ Diệu Hoa Lâu cũng không có đi vào đó.
Mà thay vào đó bọn họ trốn ở giao lộ cách đó không xa.
"Đi thôi, chúng ta đi đến khách điếm nghĩ cách cắt mấy cái đuôi này." Ánh mắt Cố An Nhiên lạnh như băng nhìn thoáng về phía đầu hẻm rồi nói.
Đến đầu hẻm rồi, đám người của Diệu Hoa Lâu quả nhiên là đang nhìn chằm chằm bọn họ không he chớp mắt.
"Kỳ lạ, bọn họ đã giấu tiền ở đâu rồi? Nhiều rương bạc đến như vậy mà một rương cũng không thấy được."
"Chẳng lẽ bọn họ đã giấu ở bên trong con ngõ cụt kia?" Có người phân tích.
"Cũng không phải là không có khả năng, dẫu sao con ngõ nhỏ kia ngày thường không ai đi, những cái rương kia quá lớn, quá bắt mắt!"
"Bọn họ lên kế hoạch giấu ở trong ngõ nhỏ, đợi ít người mới hành động." Một người đàn ông mặc quần áo màu lam nói.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Một người mặc quần áo màu nâu, hỏi.
"Chia thành hai nhóm, một nhóm đi xem xét trong con hẻm kia, một nhóm người tiếp tục đi theo bọn họ."
"Bọn ta sẽ lưu lại ký hiệu ở dọc đường, đến lúc đó các người đuổi theo ký hiệu thì có thể đuổi bọn họ." Kẻ cầm đầu nói.
Bọn họ hành động rất nhanh chóng, sau khi phân thành hai nhóm thì đã có một nhóm tiến đến ngõ cụt để xem xét.
Nhưng ngoại trừ vài thứ giẻ rách ở chỗ này thì ở cái ngõ nhỏ này lại không hề có một cái gì cả.
Mà một nhóm khác đi theo nhóm người Cố An Nhiên, cũng đang đi đến đoạn đường phồn hoa nhất Nghiệp Thành, vẫn luôn đi vòng tới vòng lui.
Những người đi đến ngõ nhỏ xem xét cảm thấy có gì không ổn trong chuyện này, không dám trì hoãn một khắc.
Bọn họ vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng theo ký hiệu cũng đã tìm được nhóm người đi theo mấy người Cố An Nhiên.
"Lão đại, chuyện này có khả năng không ổn, cái ngõ nhỏ kia không chứa thứ gì cả!"
"Chuyện này đúng là tà môn, có phải bọn họ đang âm mưu cái gì không? Nếu mà xảy ra chuyện gì thì có khả năng chủ nhân sẽ chặt tay của chúng ta xuống mất." Người đàn ông mặc đồ màu lam lo lắng nói.
Kẻ cầm đầu nặng nề liếc mắt nhìn đoàn người của Cố An Nhiên một cái, hạ quyết tâm nói: "Không được, chúng ta không thể trì hoãn hơn nữa."
"Càng kéo dài lâu, thì số bạc kia sẽ có khả năng càng tổn thất nhiều hơn nữa, dù sau phía trên chủ nhân có người, cho dù chúng ta có gây rắc rối cho mấy người ở trên đường thì cũng không sao cả."
"Đi!" Người dẫn đầu nói một tiếng, những người khác cũng đi theo vây nhóm người Cố An Nhiên lại một chỗ.
Người Nghiệp Thành dường như đã nhìn quen cái cái tư thế này từ lâu, không ai muốn tiến lên xem náo nhiệt, sợ bản thân bị ngộ thương.
Những người bán hàng rong ở bên đường không hề dọn đồ mà bỏ chạy ngay lập tức.
Cố An Nhiên khoanh tay, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: "Các người muốn thế nào?"
Kẻ cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Cô nương, chúng ta không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng ngươi cũng đừng làm khó dễ bọn ta."
"Giao số bạc kia ra đây, bọn ta có thể tha cho các ngươi." Người của Diệu Hoa Lâu phái đến vô cùng tự tin, dẫu sao thì nhân số của mình nhiều gấp ba lần đối phương.
Cố An Nhiên nhướng mày hỏi: "Ồ? Vậy nếu ta không giao ra thì sao?”
Kẻ cầm đầu hét lên: "Không giao? Vậy hôm nay không thể trách chúng ta giữ tay của các người ở chỗ này."
"Ồ”" Cố An Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
Cái dáng vẻ này khiến cho người của Diệu Hoa Lâu thấy nàng chính là dáng vẻ của kẻ điếc không Sợ súng.
Cốế An Nhiên liếc mắt nhìn hết người xung quanh, nói ra từng câu từng chữ: "Ta chính là người không thích gây rắc rối nhất!"
"Nhưng mà, ta cũng không thích người khác chọc đến tal"
Bạn cần đăng nhập để bình luận