Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 407: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (2)

Chuong 407: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (2)Chuong 407: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (2)
Lão thôn trưởng bị sặc rượu đỏ bừng mặt, khó tin nhìn Cố An Nhiên.
Mắt Cố An Nhiên đầy vẻ lạnh lẽo: "Những oan hồn dưới hầm kia muốn ta ra ngoài tìm các ngươi đòi mạng...
Lão thôn trưởng liêu mạng lắc đầu: "Không... làm gì có chuyện đó... Trên đời này làm gì có quỷ..."
Nhưng mấy người khác lại không nghĩ vậy: "Không có quỷ, nữ nhân này thoát ra bằng cách nào?”
"Tảng đá đè trên hầm nặng như vậy, hơn nữa từ lâu ta đã nói với các ngươi, cái hầm kia không bình thường."
Cố An Nhiên lười nghe bọn họ nói nhảm, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, các ngươi là ai, tại sao muốn đồ sát toàn thôn người ta? Đến trẻ sơ sinh cũng không tha?”
"Đại ca, thật sự có quỷ... Nếu không, nàng làm sao biết chúng ta giết dân gốc của cái thôn này?"
Vừa dứt lời, gió đêm như thể hết sức nể tình mà thổi qua, mấy đám lửa trại đều suýt bị thổi tắt!
Tập thể nổi da gà.
Lão thôn trưởng bị gió đêm lạnh lão kích thích, đột nhiên tỉnh táo hơn hơn nhiều.
Ông ta quát to: "Ngươi bớt giả thần giả quỷ đi, ta biết ngươi có mục đích gì, nhưng bang nhóm chúng ta đã giết vô số người, sợ gì quỷ quái."
"Vê phần chúng ta là ai, ngươi không xứng biết."
"Ngươi chỉ cần biết, chúng ta dư sức kết liễu tính mạng của ngươi là được." Lão thôn trưởng cười tự tin.
Cố An Nhiên cười lạnh: "Như nhau như nhau."
Vừa dứt lời, nàng đã giơ rìu đầu phượng lên, trực tiếp chém đầu lão thôn trưởng.
Nhưng nhóm người này có vẻ khác với những người trước kia, lần này ông ta né được cú rìu chém của Cố An Nhiên.
Bộ pháp của ông ta nhanh đến mức khó mà nhìn rõ.
Đại Cường, Nhị Cường và Ngân Dạ đều biết kẻ thù lần này rất khó đối phó, bèn lần lượt bước ra khỏi nơi ẩn náu.
Dù một chiêu không thành công nhưng Cố An Nhiên vẫn hứng thú liếc nhìn đám người này.
"Thú vị..."
"Ngân Dạ, qua đây." Nàng ung dung vay tay với Ngân Dạ.
Ngân Dạ gào lên một tiếng, Lang Vương vô cùng khí thế nằm rạp bên cạnh Cố An Nhiên, chờ nàng cưỡi lên.
Đám người bên lão thôn trưởng không sợ bọn Cố An Nhiên, nhưng lại rất e dè con sói này.
Cố An Nhiên cưỡi trên lưng Ngân Dạ, nhìn về Đại Cường và Nhị Cường nói: "Đừng để con cá nào lọt lưới."
Lão thôn trưởng cảm thấy lời của tiểu cô nương này cực kỳ cuồng vọng, như thể một mình nàng ta có năng lực giết hết bọn họ mà không chừa manh giáp nào?
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hại
Cố An Nhiên làm như không nhìn thấy sự trào phúng và khinh bỉ trong mắt lão trưởng thôn, vẫn thờ ơ như cũ.
"Ngân Dạ, lên!"
"Vâng, chủ nhân!"
Ngân Dạ kích phát dị năng tốc độ, cơ thể nhanh như tia chớp, chỉ để lại một cái bóng bạc trước mặt mọi người.
Nó lao tới trước mặt lão thôn trưởng rồi vòng quanh người ông ta.
Còn Cố An Nhiên giơ rìu đầu phượng lên, lưỡi riu nhanh chóng vẽ một vòng trên cổ lão thôn trưởng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vì động tác quá nhanh, ông ta nhất thời không thấy đau, máu còn chưa chảy ra.
Trong mắt ông ta đầy vẻ khinh thường: "Ngươi bới...'
Đáng tiếc, mấy chữ "giả thần giả quỷ" còn chưa bật ra khỏi miệng, trên cổ bắt đầu truyền cảm giác đau nhức kịch liệt, máu tươi phun ra.
Ah ha... A a...”
Ông còn muốn nói thêm điều gì nhưng máu ồ ạt chảy từ miệng, quỳ thịch xuống đất.
Đám nam nhân khác cũng vậy, tất cả đều bị Cố An Nhiên đánh gục theo cách tương tự.
Nhất thời, sáu mươi mấy nam nhân đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cổ phun máu tươi một cách kỳ dị.
Ánh mắt tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn.
Biết cái chết đang đến, nhưng lại bất lực.
Đại Cường và Nhị Cường liếc nhau một cái, sau đó buông tay.
Thêm bước tung đòn kết liễu bằng búa nữa thì lấy đâu ra cá lọt lưới?
Lưới này căn bản là chặt đến độ không một con cá nào thoát được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận