Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 246: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (2)

Chuong 246: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (2)Chuong 246: Ten Nang La Phuong Thuy Hoa (2)
Bởi vì năm đó, trên miếng bánh ga tô An An đưa cho hắn ta có tô điểm đầy ô mai và anh đào, lúc đó hắn ta nghĩ mùi vị của ô mai và anh đào trên bánh rất ngon, bánh ga tô cũng rất ngọt.
Lúc đó hắn ta còn nói với An An rằng, hắn ta rất ít khi được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Bởi vì trong nhà hắn ta, tất cả mọi người đều không được phép ăn đồ quá ngọt, quanh năm đều là những bữa ăn gọi là lành mạnh.
Dạ Tu Mặc lấy ra một chiếc chìa khóa màu vàng, mở một cái hộp gỗ làm bằng gỗ Kim Ti Nam ra, lấy một bức tranh cuốn từ bên trong ra.
Hắn ta vuốt ve bức tranh cuốn như một viên ngọc quý, rồi sau đó cẩn thận bày bức tranh cuốn ra.
Nữ tử trên bức tranh cuốn đó dung mạo xinh đẹp thế gian hiếm có.
Hắn ta mỉm cười nhìn vào nữ tử được vẽ trên bức tranh cuốc, đến cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Vậy người nhờ ngươi đưa những loại trái cây và rau quả này cho bổn thành chủ có giống như người trong bức tranh này không?" Dạ Tu Mặc chỉ vào người trong tranh hỏi. Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn thấy người đẹp trong bức tranh đó, lại nhớ đến bộ dạng của cô nương Phương Thúy Hoa đó, lắc đầu thiếu đường muốn gãy.
Nhất thiết không thể để thành chủ có sự hiểu lầm này!
Lỡ như thành chủ đem lòng yêu cô nương mang rau dưa hoa quả cho mình, mà đến lúc đó cô nương mang rau dưa hoa quả cho ông ta lại khác biệt một trời một vực với cô nương trong tranh, chắc chắn ông ta sẽ mất đầu.
"Không phải." Ông chủ tiệm tạp hóa lắc đầu quả quyết như đỉnh đóng cột.
"Cô nương đó nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng có tấm lòng rất lương thiện." Ông chủ tiệm bổ sung thêm một câu.
Vốn dĩ đã xác định được người tặng đồ cho hắn ta là An An, nhưng bây giờ lại cảm thấy ngờ vực.
"Nàng, trông như thế nào?”
Ông chủ tiệm tạp hóa khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ, rồi sau đó miêu tả cẩn thận ra.
"Mũi của cô nương Phương Thúy Hoa rất tẹt."
Dạ Tu Mặc nghĩ thâm: "Xem ra không phải rồi, cái mũi của An An của ta thẳng tắp và thanh tú đẹp đẽ, sao lại có thể tẹt được?"
Chưởng quầy quỳ trên mặt đất, nhưng mắt lại lén lút liếc nhìn Dạ Tu Mặc, xác định hắn ta không tức giận mới tiếp tục.
"Cô nương Phương Thúy Hoa có vài vết tàn nhang ở hai bên má."
Trong lòng Dạ Tu Mặc lại có chút thất vọng, xem ra thật sự không phải rồi, An An của hắn ta rõ ràng có làn da trắng mịn nõn nà, trên mặt không có bất cứ một khuyết điểm nhỏ nào.
Nhưng mà, khi ông chủ tiệm tạp hóa mặt mày hớn hở miêu tả hình dáng của Phương Thúy Hoa thì Dạ Tu Mặc xác nhận Phương Thúy Hoa chính là An An.
Nàng không chỉ sử dụng tên giả mà còn thay đổi dung mạo.
"Ngươi lui xuống đi."
Dạ Tu Mặc xoa xoa ấn đường có chút căng ra, khua tay nhìn ông chủ tiệm tạp hóa.
"Dạ."
Ông chủ tiệm tạp hóa như trút được gánh nặng đứng dậy, mỉm cười nhận lấy phần thưởng bạc từ tay người quản gia, sau đó dè dặt cẩn thận rời khỏi thư phòng.
Nhưng mà, mới vừa đến cửa, giọng nói trâm thấp lạnh lùng của Dạ Tu Mặc lại vang lên.
"Ngươi biết sau này phải làm như thế nào không?”
Ông chủ tiệm tạp hóa thông qua việc một hỏi và một trả lời lâu như vậy với Dạ Tu Mặc, cũng đã phân biệt rõ một số cách.
Hơn nữa, ông ta có thể trở thành ông chủ tiệm tạp hóa lớn nhất thành Mặc An, đương nhiên cũng là nhân vật không tâm thường.
Ông ta lên tiếng nịnh nọt: "Thành chủ đại nhân, tiểu nhân biết rồi, sau này nếu giao dịch buôn bán với cô nương Thúy Hoa, tiểu nhân nhất định sẽ chiếu cố nàng, ngài yên tâm."
"Ừ" Dạ Tu Mặc ở trong thư lòng trả lời nhẹ nhàng.
Cố An Nhiên rời khỏi thành Mặc An và cưỡi Ngân Dạ chạy như bay trở về thung lũng Kính Hồ.
Bởi vì có sự uy nghi của Ngân Dạ Lang Vương nên trên đường đi tất cả muông thú trong núi rừng đều nhượng bộ tránh lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận