Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 184: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (1)

Chương 184: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (1)Chương 184: Trong Thành Bán Đồ Lông Thú (1)
Chỉ là trong đôi mắt đen lạnh thấu xương tràn đầy chí khí anh hùng chói lóa.
"Thành chủ, đã xảy ra chuyện gì?"
Nam tử mặc áo giáp đen bên cạnh cung kính hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Nam tử hững hờ trả lời một câu, bóng đen trong nháy mắt biến mất ở góc tường.
Hắn ta chỉ là cảm thấy một cảm giác quen thuộc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy điều đó là không thể.
Có lẽ nàng vẫn còn ở thế giới đó, nhưng hắn ta tim kiếm khắp nơi vẫn không thấy.
Ròng rã suốt năm năm đi tìm người nhưng không có kết quả.
Hắn ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tiếp nhận di huấn của tổ tiên, đưa những thành viên còn sót lại của gia tộc đến thế giới này.
Nghĩ đến đây, Dạ Tu Mặc tự cười nhạo bản thân.
Cố An Nhiên đi một đoạn đường, vẫn đang suy nghĩ về miếng ngọc bội của nam tử mặc đồ đen.
Ngọc bội kia cũng phải được làm bằng đá Thanh Ẩn. Nàng và ca ca cũng có, nhưng đá Thanh An của bọn họ có khắc Bạch Trạch trên đó.
Nhưng miếng ngọc bội trên người nam tử mặc đồ đen nàng nhìn thấy hôm nay lại khắc hình Nga Sơn.
Người này chắc chắn không phải người của Cố gia
Nhưng Cố An Nhiên luôn cảm thấy người này có thể có quan hệ gì đó rất thân thiết với Cố gia.
Dù sao đá Thanh An cũng là năm đó được tổ tiên Cố gia đào được ở chỗ xây trang viên.
Lúc ấy mấy đại sư phong thủy đỉnh cấp đều nói là đồ tốt
Tổ tiên của Cố gia có lẽ ra đã chia khối đá Thanh Ẩn thành bốn phần, nhưng đưa cho ai thì Cố An Nhiên không biết.
Trong gia tộc cho tới sau này luôn có môn học lịch sử gia tộc, nhưng nàng không có hứng thú nên cơ bản là nghe qua loa chiếu lệ.
Nhưng mà bây giờ nghĩ đến những chuyện này cũng vô ích, tốt nhất phải bán da thú trước đã.
Cố An Nhiên và Đại Cường theo sự chỉ đường của dân chúng trong thành, đi đến chợ phía Tây, tìm đến cửa hàng bán đồ da lớn nhất rồi tiến vào.
Khi người chủ chưởng quỹ đồ da nhìn thấy mấy cái giỏ sau lưng hai người chứa đầy đồ lông thú, ông ta giống như nhìn thấy Thần Tài. Vì trong thành này có rất nhiều người có tiền nên việc kinh doanh lông thú của ông ta khá phát đạt.
Nhưng mà vì người Khương xâm lấn, các tuyến đường buôn bán bị cắt đứt, cửa hàng đồ da thường xuyên thiếu hàng, ông ta lo lắng đến mức phát bệnh loét miệng vào mùa đông.
Ông ta vội vàng tiến tới nghênh đón, cười đến mức không thấy được mắt: "Hai vị đến đây bán lông thú à?”
"Đúng vậy, chỗ này của ngươi mua da thú giá cả thế nào?"
Đại Cường cởi cái giỏ trên lưng xuống, đưa lông thú cho chưởng quỹ xem.
"Được rồi, các ngươi có da cừu, da hươu, da thỏ, còn có da sói, nhưng da sói hơi cứng, không thể bán giá cao được."
"Đối với các loại da khác, chỗ ta mua bốn trăm văn tiền một tấm da dê, năm trăm văn tiền một tấm da hươu, năm mươi đến một trăm văn tiền một tâm da thỏ, da sói thì một trăm văn tiền một tấm”
Bởi vì ở thời đại này, da dê, da hươu, da sói, da thỏ là những mặt hàng tương đối rẻ tiên, không thể bán được giá cao, nhưng mà mấy trăm văn tiền một tấm lông thủ đã có lãi hơn nhiều so với những nghề kiếm tiên khác
Cố An Nhiên không quen với loại chuyện này, bởi vì nàng sống trong gia tộc không thiếu tiền nên khó có khái niệm gì đối với tiền bạc.
Nhưng Đại Cường thì khác, hắn ta là một đồ tể, biết rất rõ giá cả của những món đồ da này.
Hơn nữa, lúc trước hắn ta đã từng buôn bán, sớm đã thành thói quen cò kè mặc cả.
"Chưởng quỹ, lông thú của ta và muội muội mang tới đều là da thuộc, da mềm chứ không cứng chút nào."
"Hơn nữa, ngươi nhìn phương pháp thuộc da này đi, không có chút tổn hại nào, mỗi một tấm da đều rất hoàn chỉnh."
"Tấm lông thú như thế này ngươi có thể dễ dàng bán được giá cao.
Đại Cường không ngừng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận