Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 784: Cam Chiu Xuat Gia (2)

Chuong 784: Cam Chiu Xuat Gia (2)Chuong 784: Cam Chiu Xuat Gia (2)
"Đợi đến ngày nàng chuẩn bi ga đến phủ Hồng Uy tướng quân rồi lại hành động, việc này cũng sẽ không tính lên đầu nương nàng."
Đại Cường hiểu rõ gật đầu: "Ta hiểu rồi, như vậy cũng tốt, vả lại cũng chưa đến mấy ngày nữa, chúng ta chờ đợi thôi."
Lại bốn ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Du Nương gả vào phủ Hồng Uy tướng quân.
Tuy rằng chỉ là cưới thê thiếp, nhưng khắp phủ đều giăng đèn treo hoa, thảm đỏ trải dài một đường từ cửa phủ tướng quân đến tận cửa cung.
Nơi mà kiệu hoa đi qua đều được treo lụa đỏ.
Giờ lành tới, Du Nương từ trong cung xuất giá, ngồi trên kiệu hoa tám người khiêng, theo sau là đám người vô cùng hoành tráng đi ra khỏi cung.
Tây Chiêu Vương nói, lần này công chúa dòng trưởng xuất giá chính là dựa theo quy định, trái lại không hề nuốt lời.
Lần này cũng xem như nàng đã vẻ vang mà gả chồng rồi.
Tới được phủ Hồng Uy tướng quân, sau khi qua loa bái đường xong, nàng bị đưa vào động phòng.
Từ lúc bước vào động phòng, nàng chưa từng rời khỏi con dao găm đang cầm trong tay một khắc nào, nàng nhét vào trong tay áo, giấu đi.
Trong phủ tướng quân khách khứa đến đông nghịt, hắn bận rộn tiếp đãi, mà con nuôi của hắn lại không biết ở nơi nào.
Đêm đã khuya mà người còn chưa ra về...
Du Nương ở trong hỉ phòng, chỉ loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó âm thanh đẩy cửa truyền đến.
Đây không phải là thời gian mà nàng đã hẹn với Cố An Nhiên.
Cho nên nàng cảnh giác, xiết chặt con dao găm.
Người kia sau khi mở cửa xong, dường như nhất thời sững sờ, sau đó đi về phía nàng.
Rồi tiếp theo chạm vào, giở khăn lụa của nàng lên.
Ngay khi chiếc khăn rơi xuống đất...
"Là chàng!" Đầu tiên trong mắt Du Nương hiện lên vẻ kinh ngạc, kế tiếp lại biến thành tủi thân.
"Là ta!" Nhị Cường nói xin lỗi, nắm chặt lấy tay Du Nương.
"Du Nương, xin lỗi, là do ta đã nhớ ra quá muộn. Ta cũng chỉ mới nhớ lại thôi, mãi đến khi đã nhớ rõ mọi chuyện, ta liền lập tức đến đây."
Nhị Cường sợ Du Nương giận mình, liên tục nói xin lỗi. Một Du Nương vô cùng cứng cỏi, giờ đây lại không nhịn được mà bật khóc, Nhị Cường đau lòng ôm Du Nương vào ngực, liên tục nói xin lỗi.
Đúng lúc này Cố An Nhiên tiến vào, khẽ ho một tiếng: "Hình như ta đến không đúng lúc rồi hả?"
"Nhưng bây giờ không phải thời điểm để các ngươi ôn chuyện cũ, Đại Cường còn đang ở bên ngoài chỉ viện cho chúng ta."
Hai người thả ra, sau đó đi theo Cố An Nhiên ra ngoài.
Cố An Nhiên bước về phía trước, lật úp đế cắm nến lại.
Bọn họ thuận lợi ra khỏi phủ Hồng Uy tướng quân, sau đó toàn bộ phủ tướng quân ánh lửa ngập trời.
Lúc Dung phi vui sướng dọn dẹp phòng của Du Nương, phát hiện ra hai bức thư.
Một bức cho bà ta, một bức cho Thái tử Tây Chiêu.
Bức thư gửi cho bà ta nói rằng từ nay duyên phận mẹ con chấm dứt, sau này tự bảo trọng, ...
Nhưng bức cho Thái tử Tây Chiêu bà ta không dám chậm trễ, lập tức sai người gửi đến Đông Cung.
Chẳng mấy chốc bức thư nọ đã đến tay Thái tử, đồng thời còn có một viên dạ minh châu kích cỡ bằng nắm tay. Đó là bức thư do Cố An Nhiên để lại.
Thái tử cau mày, mở bức thư ra.
Giọng điệu của Du Nương vẫn luôn xa cách như thế, có điều lại khuyên hắn không nên tiếp tay cho giặc giúp đỡ người Khương, bằng không sẽ không có kết cục tốt.
Còn nói rằng tuy Hoàng Đế nước Đại Tuyên đã chết, nhưng họ còn có hai nguồn sức mạnh khác, lợi hại khủng khiếp gấp hàng trăm lần so với trước kia.
Thái tử Tây Chiêu nhìn viên dạ minh châu, lại nhìn bức thư mà Du Nương để lại, lâm vào suy tư.
Lúc này đây lại có người chạy đến bẩm báo: "Thái tử điện hạ, phủ tướng quân cháy rồi, bởi vì lửa quá lớn nên hiện tại chưa dập tắt được."
Nghe thấy tin này, khóe miệng hắn nhấch lên tao thành một nụ cười: "Chạy đi xin Dung phi một cây trâm cài tóc của Ngũ Hoàng muội muội, tìm một tử tù cài nó lên, sau đó ném vào trong đám cháy ở phủ tướng quân."
"Đi maul”
Bạn cần đăng nhập để bình luận