Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 911: Rời Xa (1)

Chương 911: Rời Xa (1)Chương 911: Rời Xa (1)
Nhưng hắn ta đã ra lệnh cho quản gia chuẩn bị rất nhiều đồ trang sức, trâm cài, khuyên tai và trang phục các loại để tặng cho Công chúa Hoa Duyệt.
Công chúa Hoa Duyệt ở trong phòng mình, hai tay chống cằm, vô cùng buồn chán, lại có chút mất mát.
"Ngươi nói xem, rốt cuộc hôm nay ca ca xinh đẹp có về chơi với ta không? Ngày mai ta phải đi rồi!"
Thị nữ khuyên nhủ: "Công chúa, người cũng đâu phải không biết dạo này Nhiếp chính vương bận rộn đến độ thường xuyên tới nửa đêm mới trở về."
"Hôm nay, ngài ấy chưa chắc có thể về với người được, người phải hiểu cho ngài ấy."
Công chúa Hoa Duyệt chán nản thở dài: "Ta biết chứ, nhưng... nhưng ta vẫn muốn chào tạm biệt huynh ấy."
Nàng ấy hơi cụp mắt xuống, nhìn túi thơm trên tay mình rồi tự lẩm bẩm.
Sau khi đến Nam Nguyệt quốc nàng ấy mới biết nữ tử ở đây khi bày tỏ lòng mình với nam tử thì đều đưa túi thơm.
Nhưng nàng ấy lớn ngần này lại chưa từng đụng vào thêu thùa may vá, cũng không biết đâm bao nhiêu cái vào ngón tay mình mới thêu ra được cái túi thơm này.
"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa vang lên tiếng gỡ, cắt ngang Công chúa Hoa Duyệt đang ngẩn người trong phòng.
Công chúa Hoa Duyệt lập tức tỉnh táo lại, tức tốc đứng dậy khỏi ghế tựa, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Chắc chắn là ca ca xinh đẹp đến tìm ta."
Nàng ấy quay đầu lại mỉm cười nói với thị nữ rồi chạy chậm ra mở cửa.
Vừa mở cửa, ý cười trong mắt dan dần biến mất, thay vào đó là sự thất vọng.
Bởi vì người đứng ở cửa không phải Cố Thẩm Diệp, mà là quản gia Vương phủ ngày thường hay tiếp xúc với Công chúa Hoa Duyệt.
Vẻ mặt quản gia cười áy náy nói: "Công chúa điện hạ, mấy ngày nay điện hạ chúng ta bận rộn, xin người lượng thứ!”
"Nhưng mà trong lòng điện hạ vẫn là có người, người xem hắn mấy thứ đồ này đều là ngài ấy bảo ta tặng cho người đấy." Ông ta chỉ vào đống đồ vật sau lưng và nói.
Công chúa Hoa Duyệt cười nhẹ nói: "Thay ta cảm tạ huynh ấy."
Quản gia lệnh cho người hầu phía sau chuyển hết những thứ này vào trong phòng Công chúa Hoa Duyệt.
Sau giờ ăn trưa, người trong cung tới, Cố An Nhiên mời Công chúa Hoa Duyệt cùng dùng bữa.
Công chúa Hoa Duyệt vốn đang buồn ba iu xìu nháy mắt lên tinh thần trở lại.
Bởi vì Cố Thẩm Diệp cũng ở trong hoàng cung Nam Nguyệt, mình vào cung hẳn là có thể gặp được huynh thấy.
Vì vậy, nàng ấy không lãng phí một giây phút nào, chuẩn bị đơn giản rồi theo người Cố An Nhiên phái tới vào cung.
Vừa vào trong cung của Cố An Nhiên, Công chúa Hoa Duyệt không hề che giấu hỏi: "Nữ hoàng tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp đâu?”
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Huynh ấy đang sảnh lên triều, mấy ngày nay e là không có thời gian đến thăm muội muội rồi."
Công chúa Hoa Duyệt lẩm bẩm nói: "Ngay cả tỷ huynh ấy cũng không đến thăm sao?"
Cố An Nhiên vẫy tay với Công chúa Hoa Duyệt: "Muội mau qua đây, bên ngoài nóng lắm."
Công chúa Hoa Duyệt vén váy, chạy chậm vào tẩm điện của Cố An Nhiên, vừa bước vào liền cảm thấy cả người hơi lành lạnh.
Trái cây kia cũng nhiễm khí lạnh, nhìn thôi cũng thấy giải nhiệt.
"Giờ đây, trong cả hoàng cung Nam Nguyệt, e rằng ta là người nhàn rỗi nhất."
"Ngày mai muội phải ve đúng không? Ta nghe nói phụ vương muội gửi thư, thúc giục muội mấy lần”
Nói đến đây, Công chúa Hoa Duyệt khó giấu thất vọng: "Đúng vậy, ngày mai phải về rồi."
"Phụ vương phái người đến đón muội, đã đến ở thành Kính Hồ, nhưng ở đây thực sự rất tốt, muội có chút không muốn quay về."
Nhưng lại nghĩ tới, cả Vô Ngân quốc chỉ có nàng ấy là người kế vị, nàng ấy lại tự cười nhạo mình.
Những cô nương khác có thể gả cho người mình thích, nhưng nàng ấy chưa chắc có thể như vậy.
Cố An Nhiên dường như cũng nhận ra tới tâm trạng không vui của tiểu cô nương, liền nói: "Vậy sau này muội có thể đến Nam Nguyệt hàng năm."
Hai mắt Công chúa Hoa Nguyệt sáng lên: "Thật sự có thể sao?"
"Đương nhiên." Cố An Nhiên hứa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận