Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 93: Ném Tảng Đá Lớn (1)

Chương 93: Ném Tảng Đá Lớn (1)Chương 93: Ném Tảng Đá Lớn (1)
"Ồ" Cố An Nhiên bình thản đáp một tiếng, sau đó đi về phía tảng đá lớn.
Đại Cường còn muốn nói thêm cái gì nữa, bị Nhị Cường bịt chặt miệng lại...
Thôn dân chạy nạn: Đại Cường à, ngươi có thể để tâm một chút không, đã bao nhiêu lần rồi, còn chưa thông minh ra à?
Cố An Nhiên tìm được chỗ lõm của tảng đá lớn, hai tay nắm lấy, thúc đẩy sức mạnh của dị năng cường hóa lên đến cực hạn.
Tảng đá lớn bị dời đi, hơn nữa không có rơi xuống, mà chậm rãi di chuyển sang bên cạnh.
Lúc này Cố An Nhiên giống như là một con kiến, nhấc đồ ăn lớn hơn thân mình gấp mấy lần di chuyển trên đường.
Nhị Cường ngạc nhiên há miệng thật to, sức mạnh của cô nương này lại lớn đến vậy...
Dù thôn dân chạy nạn đã sớm thành thói quen với những tài năng phi thường của Cố An Nhiên nhưng lần này vẫn lộ vẻ mặt choáng ngợp.
Sức mạnh này thật sự đã thoát khỏi phạm vi con người...
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, những lưu dân lặng lẽ đi theo phía sau đội ngũ bọn họ, giờ phút này lại càng im như thóc. Người lợi hại như vậy, bọn họ hoàn toàn không dám chọc, cũng không muốn gây sự chú ý.
Chỉ nghĩ đi hết đoạn đường này, lập tức tách đám người này ra.
Chẳng qua, tảng đá không có hoàn toàn dời đi, thân binh của Chương phó thống lĩnh đã mang đuổi theo.
Một tên lính quèn nhìn thấy con đường phía trước bị chặn kín, trên con đường núi chật hẹp chen chúc toàn là người.
"Giang ca, đây chính là đội ngũ chạy nạn mà Ma Tử nói với chúng ta phải không? Người dẫn đầu là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp."
"Chẳng qua có nhiều người như vậy, có phải chúng ta xử lý hơi vất vả hay không?”
Thân binh của Chương phó thống lĩnh lắc đầu: "Bây giờ tất cả bọn chúng đều tập trung vào việc dời tảng đá kia đi, hoàn toàn không có phòng bị, hơn nữa tảng đá kia và bùn đất đã chặn kín đường, vừa hay có thể vắt rùa vào trong hũ."
"Trong tay bọn chúng không có ai cầm vũ khí, chúng ta ở trên ngựa giết chúng không kịp trở tay..."
Thân binh của Chương phó thống lĩnh quá muốn lập công.
Bởi vì mấy ngày sau sẽ có khảo hạch ngũ trưởng, nếu lần này hắn ta lập công thì vị trí ngũ trưởng tám phần thuộc về hắn ta. Mục đích của con người quá mạnh mẽ thì sẽ bắt đầu vội vàng, từ đó mất đi trí khôn...
"Giết cho ta! Già yếu giết hết" Hắn ta vung tay lên, phát ra hiệu lệnh!
'Phập!"
Những lưu dân đi theo phía sau đội ngũ của Cố An Nhiên, có người bị trường thương đâm trúng, có người thì đầu rơi xuống đất.
Những lưu dân kia ngây người một lát sau mới kịp phản ứng, thét chói tai: "Al Giết người! Quan binh giết người!"
Người nọ mới hô xong, trên lưng lại trúng một đao, ngã xuống đất cái ầm.
Đại Cường và Nhị Cường là người dẫn đầu ở trong đội, nhìn thấy tình huống này cũng chỉ có thể lo lắng suông nhưng vẫn mang theo vũ khí, lấy hết sức xông về phía cuối đội ngũ!
Hai người bọn họ đều không quên, điều kiện để An Nhiên cô nương cho bọn họ gia nhập đội ngũ là bảo vệ mọi người.
Những người trẻ tuổi bên ngoài đội ngũ chạy đang hoảng loạn đến mức tay chân run rẩy, nhưng nhớ tới lời Cố An Nhiên đã nói với bọn họ, trong lòng lại sinh ra dũng khí.
Sợ hãi cũng không có ích lợi gì, chỉ sẽ lộ ra sơ hở, để cho kẻ địch nhanh giải quyết mình hơn thôi. Nếu là bị người giết, bọn họ sẽ không có cách nào bảo vệ người thân ở phía sau.
Hơn nữa đối phương chỉ có chừng mười mấy người, bọn họ đoàn kết lại với nhau thì chắc chắn có thể bảo vệ đoàn người.
Lý Đại Mã và Cố Hồng Khánh liếc nhau một cái, cao giọng nói: "Đều lấy vũ khí trên tay ra, liều mạng một phen với chúng.
Đám người trẻ tuổi nhao nhao lấy đao chẻ củi và lưỡi hái ra, trên mặt không có một tia e ngại.
Cố An Nhiên lên giọng, trong trẻo lạnh lùng lại cực kỳ có sức lan truyền: "Tất cả mọi người, đứng sang hai bên hết cho ta!"
“Nhanh lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận