Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 132: Tiep Tuc Len Duong (1)

Chuong 132: Tiep Tuc Len Duong (1)Chuong 132: Tiep Tuc Len Duong (1)
Tiểu hồng mao tỉnh tỉnh còn chưa kịp phản ứng, lập tức đã bị đạp một cái làm cho lảo đảo.
Cố An Nhiên không đi khuyên ngăn, trò đùa này ít nhiều có chút hãm hại cha nó, đúng là nên đánh.
Chờ sau khi Hồng Mao Tinh Vương hả giận, nàng chỉ chỉ về phía hơi xa một chút, nơi đó có một dòng suối nhỏ.
Cố An Nhiên: Ngươi đến dòng suối nhỏ tắm rửa đi.
Hồng Mao Tỉnh Vương đen mặt không nói lời nào, buồn bực quay đầu đi về phía dòng suối nhỏ, một đời anh danh của nó xem như đã bị tiểu Tinh phá hỏng.
Cố An Nhiên nhìn cả người Hồng Mao Tinh Vương toàn là phân, khẽ thở dài một hơi, cũng không biết có rửa sạch hết được hay không.
Nhưng mà hiển nhiên tiểu hồng mao tỉnh tinh căn bản một chút cũng không sợ hãi, chờ sau khi cha nó đã đi xa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Cố An Nhiên.
Tiểu hồng mao tỉnh tinh: Quả ngọt, ngươi có thể dạy ta khống chế cái thứ này hay không?
Cố An Nhiên nhướng mày: Đương nhiên có thể, chỉ là cái này không đơn giản. Tiểu hồng mao tinh tinh khinh thường: Không khó, vừa rồi ta đã thử qua.
Cố An Nhiên ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, nếu tiểu hồng mao tỉnh tinh đã khởi động được xe xúc phân, mình chỉ cần tỉ mỉ hướng dẫn nó một lượt, biết đâu nó có thể học được?
Nói vậy, nàng không cần phải tự mình làm các công việc trong không gian này nữa.
Nghĩ đến đây, Cố An Nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc dạy tiểu hồng mao tỉnh tinh.
Dạy liên tiếp vài tiếng đồng hồ, Cố An Nhiên đoán chừng bên ngoài trời đã sáng.
Tiểu hồng mao tỉnh tỉnh cũng đã nắm được một vài điểm mấu chốt.
Nàng vuốt đầu tiểu hồng mao tỉnh tinh: Học tập thật tốt, để cho ta mở mang một chút loài tỉnh tỉnh các ngươi có bao nhiêu thông minh.
Tiểu hồng mao tỉnh tinh vỗ vỗ bộ ngực, vẻ mặt tự tin: Ngươi yên tâm đi quả ngọt, nhất định ta sẽ nhanh chóng thuần thục.
Cố An Nhiên ra khỏi không gian quay trở về sơn động, giờ phút này các người dân chạy nạn đang làm cơm sáng.
Hôm nay tất cả mọi người đều ở lại trong động không có di ra ngoài, cách đó không xa mây đen giăng đầy, thoạt nhìn chính là dáng vẻ sắp có một trận mưa to. Dưới trời mưa to, áo tơi không có tác dụng quá lớn.
Nếu không chú ý cả người sẽ bị ướt đẫm, vì tránh để không phải nhiễm phong hàn, bọn họ đều ở lại trong động.
Nhìn thấy Cố An Nhiên mới sáng sớm đã đi ra từ trong rừng, đầu óc những người trẻ tuổi này lập tức ong lên.
An Nhiên cô nương, ngươi như vậy sẽ khiến chúng ta rất khó làm người!
Quả nhiên, trong lúc bọn họ đang choáng váng, miệng Lý Kim Quang đã bắt đầu lẩm bẩm: "Các ngươi nhìn người ta xem, cũng không biết học tập một chút."
"Hôm nay không thể ra ngoài đi săn, nhưng các ngươi có thể luyện tập lại các chiêu thức ngày thường An Nhiên cô nương đã dạy cho các ngươi."
"Sự thật chứng minh, những thứ mà An Nhiên cô nương dạy các ngươi đều rất hữu dụng đúng không? Ngày hôm qua các ngươi còn có thể săn cả sơn dương."
Cố Hồng Khánh phụ họa nói: "Thôn trưởng thúc thúc, người nói rất đúng, chúng ta lập tức bắt đầu đi luyện tập."
Bởi vì mưa càng lúc càng lớn, cho nên căn bản những người trẻ tuổi này không có biện pháp đi ra ngoài, vì vậy liền ở trong sơn động luyện công phu cả ngày.
Cố An Nhiên thỉnh thoảng sẽ hướng dẫn cho bọn họ một chút.
Trận mưa này kết thúc đã là ba ngày sau.
May mắn là mấy ngày trước tìm củi đốt cũng đủ nhiều, lạp xưởng ở trong sơn động vẫn luôn khô ráo, hơn nữa phía dưới còn có lửa than hơ nóng, cho nên mới không đến nỗi hư hỏng.
Đợi mưa tạnh thì mọi người cũng đã được nghỉ ngơi liên tiếp năm ngày. Mọi người thu dọn hành lý, cột vào xe đẩy nhỏ, lưu luyến rời khỏi sơn động.
Nếu phía sau không có người Khương đuổi theo, thì cứ tiếp tục ở lại sơn động này sinh sống cũng được.
Mỗi ngày đi săn bắt thú rừng, hái rau dại sống qua ngày cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận