Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 476: Vang Den Tay (4)

Chuong 476: Vang Den Tay (4)Chuong 476: Vang Den Tay (4)
Vương bị tức giận tới mức gần như đầu bốc khói, nhưng nể tình hai người họ mới cứu được cây mẫu đơn vương, Tĩnh Vương và lão thái phi sợ mẫu đơn vương sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đành phải kìm nén ý định chặt đầu họ xuống.
Đếm một lúc lâu, Cố An Nhiên mới đứng dậy, võ tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đã đủ rồi, chúng ta đi ngay đây.
Tĩnh Vương nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Người đâu, mau tiễn hai vị thần y ra ngoài. Hòm vàng này nặng lắm, sợ là hai người bọn họ không khiêng nổi, cho thị vệ tới giúp bọn họ khiêng vàng về."
Những thị vệ xung quanh nghe vậy lập tức tập trung xung quanh định hỗ trợ khiêng vàng nhưng lại bị Đại Cường ngăn cản.
"Không cần, chỗ này cần một mình ta là đủ rồi."
Nói xong, chỉ thấy Đại Cường dùng hai tay thoải mái khiêng cái hòm lên, sau đó di chuyển nó sang bên trái cơ thể mình, cố định chiếc hòm bằng một tay, trong khi tay kia vẫn cầm chiếc rìu.
Hắn ta biết Tĩnh Vương và lão thái phi đều là hạng người xấu xa, nhất định không phải người tốt lành gì, cho nên hắn ta phải đề phòng bọn họ.
Cả Tĩnh Vương và lão thái phi đều có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Cường khiêng hòm bằng một tay.
Cụm từ "thần lực trời sinh", chắc là chỉ người này nhỉ.
Mới đầu quản gia có chút kinh ngạc, nhưng một lúc sau ông ta cũng bình thường trở lại, nếu hai người này không có tài cán gì, làm sao có thể đánh bại sáu mươi tinh nhuệ của vương phủ tới mức sống chết không rõ cơ chứ?
Đợi hai người họ di xa rồi, lão thái phi mới sâu kín thở dài một hơi: "Lần này là chúng ta lỗ mãng, làm đám thị vệ kia làm tổn thương bọn họ. Cho nên, bọn họ mới không muốn ở lại vương phủ cho chúng ta sử dụng!"
Lão thái phi trách hết mọi lỗi lầm làm mất nhân tài lên thị vệ, hoàn toàn không quan tâm là ai đã ra lệnh cho họ.
"Những tên thị vệ đã làm thần y bị thương phải bị trừng phạt nghiêm khắc, mỗi người chịu phạt ba mươi gậy!"
Lão thái phi đã lớn tuổi, lớn tuổi rồi ắt sẽ sợ chết, ai mà lại không muốn có một đại phu y thuật siêu phàm ở bên cạnh cơ chứ?
Quản gia nghe mệnh lệnh này của lão thái phi, sắc mặt khó xử, Lão thái phi... cái này... cái này."
Lão thái phi vốn đã rất tức giận với thái độ ngạo mạn của Cố An Nhiên, chỉ là lúc ấy đang đè nén xuống, bây giờ nhìn thấy quản gia do dự như vậy, sắc mặt bà ta bỗng nhiên lạnh lùng: "Sao? Ngươi cũng muốn trái lệnh của ta sao?"
Quản gia sao có thể không biết lão thái phi đang tức giận, lắc đầu như trống bỏi.
"Thái phi nương nương, không phải, không phải! Vừa rồi đám thị vệ đó đều bị hai vị thân y đánh ngã xuống đất, hiện tại còn không biết còn sống hay là đã chết!"
Giọng nói của lão thái phi trở nên sắc bén: "Ngươi nói cái gì? Vậy vết máu vừa rồi trên người hai người bọn họ là sao?”
Quản gia cúi đầu nói: "Thưa Thái phi nương nương, đó hẳn là máu của đám thị vệ kial"
Lão thái phi nhìn về nơi Cố An Nhiên và Đại Cường vừa rời đi, lập tức phất tay áo nói: "Đúng là buồn cười, thật sự cho rằng trong vương phủ của ta không có người sao?”
"Người đâu, lập tức đi bắt hai người kia lại mang về đây cho tai"
Vừa dứt lời, Tĩnh Vương liền lên tiếng ngăn cản: "Chờ một chút! Bỏ đi, thả bọn họ đi!"
Cuối cùng đám thị vệ vẫn nghe theo lệnh của Tĩnh Vương, đứng bất động ở một bên.
Lão thái phi khó hiểu nhìn Tĩnh Vương,'Ngươi cứ để bọn họ khiêu khích vương phủ như vậy sao."
Ánh mắt Tĩnh Vương tối sầm lại: "Đương nhiên không phải, chỉ là hai người này không tiện đắc tội, hơn nữa thị vệ trông coi bọn họ đều là tinh anh trong vương phủ!"
"Hai người họ chiến đấu với sáu mươi người mà không bị thương, tuyệt đối không phải là người bình thường."
"Vừa rồi, nếu chúng ta nhất quyết bắt bọn họ quỳ lạy, hoặc dùng những lời lẽ xúc phạm nàng ta, nàng ta có thể sẽ giết chúng ta không thương tiếc." Tĩnh Vương giải thích với lão thái phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận