Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 473: Ý Đồ Chiêu Mộ (1)

Chương 473: Ý Đồ Chiêu Mộ (1)Chương 473: Ý Đồ Chiêu Mộ (1)
Quản gia của vương phủ nghe thấy mệnh lệnh của Tĩnh Vương cũng vội vàng truyên mệnh lệnh của Tĩnh Vương.
Lúc bọn họ đi tới cửa, dường như những tên thị vệ đã biết quản gia tới đây là có chuyện gì.
Tên cầm đầu hỏi ngược lại: "Công công, chuẩn bị động thủ sao?"
Công công gật đầu làm ra động tác cắt cổi
"Làm sạch sẽ vào, lão thái phi tin phật, không thể nhìn thấy máu được."
Bọn thị vệ gật đầu mở cửa ra.
Cố An Nhiên và Đại Cường đã dậy từ sáng sớm, mỗi người đều đang bước ra từ trong phòng mình!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đại Cường xách theo chiếc rìu to bản của mình xông vào trong phòng của Cố An Nhiên!
"An Nhiên cô nương, xem ra cây không sống được rồi, bọn họ đang lại đây giết chúng ta."
"Ta yểm hộ cho ngươi, ngươi nhất định có thể sống sót rời khỏi vương phủ." Vẻ mặt Đại Cường kiên định.
Cố An Nhiên hơi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn Đại Cường: "Muốn di ra ngoài cũng phải cùng nhau đi!" Mấy chục tên thị ve từ ngoài cửa ùa vào, bọn chúng giống như hổ rình mồi nhìn Đại Cường và Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên và Đại Cường đối đầu cùng đám thị vệ ngoài cửa, khí thế cũng không hề yếu hơn một chút nào.
Tên cầm đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người họ, hắn nói bằng giọng giống như đang bố thí: "Hai người các ngươi đừng có phản kháng như vậy sẽ ít đau khổ hơn, sạch sẽ nhanh nhẹn ra đi. Bọn ta có năm sáu chục người nên dù cho các ngươi có giỏi tới đâu cũng đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi mạng trong tay bọn ta."
Cố An Nhiên nhìn tên cầm đầu mà chỉ cảm thấy hắn ta quá kiêu ngạo, nàng nhếch khóe miệng nở nụ cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy thì thử xeml"
Nói xong nàng cùng Đại Cường liếc mắt nhìn nhau.
Đại Cường âm thầm gật đầu, hắn ta cầm chiếc rìu to bản trong tay lao ra ngoài, còn Cố An Nhiên lại mượn lực dùng phi hổ trảo chộp vào tường viện!
Bởi vì sức lực của nàng rất lớn cho nên mỗi một lần phi đá đều có thể đá ngã một tảng lớn.
Nhưng nàng cũng không ham chiến, mục tiêu của nàng là đi ra khỏi phủ Tĩnh Vương mà không khiến mình có tổn hại gì, thuận tiện gây thêm rắc rối cho Tĩnh Vương.
Còn về việc chặt đầu Tĩnh Vương và Lão thái phi, nàng vẫn nhớ rõ sự sắp xếp của mình nhưng không phải bây giờ.
Tối hôm qua Đại Cường cũng đã nói cho nàng rất nhiều chuyện, nàng mới biết được hoá ra Đại Cường xem như bị cưỡng ép lại đây.
Hắn ta cũng không phải có ý định xé bố cáo mà là bị người ta cố ý đẩy rồi làm rơi bố cáo.
Rồi sau đó đám thị vệ trong phủ Tĩnh Vương lại không nghe hắn ta giải thích mà cố ý đưa hắn ta tới vương phủ.
Đại Cường thấy vương phủ cho nhiều tiền bạc cho nên mới thay đổi chủ ý rồi đưa nàng tới phủ Tĩnh Vương.
Thế nhưng trong mắt những kẻ cầm quyền thì cho dù chỉ là một ngọn cây cải thảo trong vương phủ bọn họ cũng quý giá hơn nhiều so với tính mạng của những người khác.
Nghĩ đến đây, cánh tay nắm rìu đầu phượng của Cố An Nhiên cũng xiết chặt lại, khớp xương cũng trở nên hơi trắng bệnh. Nàng càng dùng sức lực mạnh hơn đá những tên thị vệ, chỉ trong chốc lát, đám người nằm trên mặt đất cũng càng lúc càng nhiều.
Vốn dĩ Lão thái phi và Tĩnh Vương đã đi cách cây mẫu đơn vương trăm năm một khoảng khá xa, nhưng đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng kêu của tiểu nha hoàn.
"Sống! Sống! Thật sự còn sống!"
Một tiểu nha hoàn khá lanh lợi thấy thế thì vội vàng chạy đi báo tin.
Vốn dĩ tâm tình của Lão thái phi và Tĩnh Vương đang không tốt, nghe thấy tiểu nha hoàn nói cây mẫu đơn vương trăm năm đã khô héo một nửa nay đã sống lại thì cũng nhanh rảo bước chân quay lại giữa hoa viên.
Quả nhiên giờ phút này cây mẫu đơn vương trăm năm không còn thấy một chút dấu hiệu khô héo nào, toàn bộ đều xanh um tươi tốt.
Thậm chí những đoá hoa vừa mới chớm nụ cũng đang cùng nhau nở rộ trước mặt Lão thái phi và Tĩnh Vương, đẹp không sao tả xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận