Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 729: Cầu Hôn (2)

Chương 729: Cầu Hôn (2)Chương 729: Cầu Hôn (2)
Chẳng qua, vào ban ngày nàng dự định sẽ đưa Ngân Dạ qua đó trước.
Nàng vay tay với Ngân Dạ, cười nói: Đi thôi! Chúng ta tới Kính Hồ, để ngươi ở đó mấy ngày.
Ngân Dạ như thể biến thành một con sói khác, không còn cảm thấy hứng thú đối với Kính Hồ nữa: "Chủ nhân, ta mệt lắm, để đến tối thì đi."
Trong lòng Cố An Nhiên nghĩ thầm, hai tên này đều đưa ra yêu cầu với nàng, có phải là gần đây nàng hiền quá rồi phải không?
Chỉ có điều nàng vẫn đồng ý với yêu cầu của một người một sói Du Nương và Ngân Dạ, chỉ có thể để buổi tối lại đến.
Sau khi ăn cơm tối xong, lại đợi thêm một chút, vâng trăng như chiếc đĩa bạc lộ ra, bầu trời như thể được bao phủ một tấm rèm bạc mỏng.
Trên mặt đất cũng được chiếu sáng trưng, sau khi Du Nương và Ngân Dạ, còn có Cố An Nhiên đi vào thung lũng Kính Hồ thì đi thẳng về phía Kính Hồ.
Kính Hồ vào buổi tối, liền giống như một tấm gương trong suốt, phản chiếu tất cả ánh trăng và các vì sao.
Ánh sao cùng với ánh trăng, để lại trên mặt hồ một vệt sáng trong trẻo, như thể được rắc lên một lớp vụn bạc mịn, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi nhẹ qua Kính Hồ, mặt nước lập tức giống như một tấm vải gấm bị vò nhăn.
"Du Nương, Ngân Dạ, mau nhìn xem, tối nay quả nhiên Kính Hồ rất đẹp." Cố An Nhiên cảm thán.
Chẳng qua không có ai đáp lời, khi nàng muốn quay đầu lại tìm Du Nương và Ngân Dạ, thì ở giữa Kính Hồ đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền, trên chiếc thuyền đó có treo những dải lụa màu đỏ, vô số đèn Khổng Minh được làm riêng, đang từ trên chiếc thuyền giữa hồ bay lên trời.
Chiếc thuyền giữa hồ lướt tới gần chỗ của Cố An Nhiên, những chiếc đèn Khổng Minh đó nương theo ánh trăng sáng, bay về phía bầu trời, trở nên mờ ảo.
Chỉ trong một chốc lát, chiếc thuyền đã vững vàng dừng trước mặt của Cố An Nhiên, mà giờ phút này những chiếc đèn Khổng Minh cũng đã bay đầy trời.
Chẳng qua điều khiến cho Cố An Nhiên cảm thấy hơi thắc mắc chính là, hình như những chiếc đèn Khổng Minh này chỉ bay đến một độ cao nhất định là sẽ dừng lại, không tiếp tục bay lên cao nữa.
Nhưng cũng không để cho nàng suy nghĩ được nhiều, Dạ Tu Mặc đã bước ra từ trong khoang thuyền.
Hôm nay hắn vẫn mặc một chiếc áo choàng đen như mọi khi.
Chỉ có điều bên trên vạt áo có thêu một đoá hoa màu vàng óng ánh, là loại hoa Cố An Nhiên yêu thích nhất - Hoa lan cánh sen.
Dạ Tu Mặc đứng ở mũi thuyền cong môi cười nhẹ vươn tay ra với Cố An Nhiên: "An An, tới đây."
Cố An Nhiên đặt tay vào tay của Dạ Tu Mặc, thuận thế lên thuyền.
Khoé môi nàng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Thời gian gân đây chàng bặt vô âm tín, chính là để làm những thứ này sao?"
"Ta còn tưởng chàng đi làm chính sự ở mười hai thành phía nam."
Dạ Tu Mặc lại nói: "Cầu hôn nàng, chính là chính sự của ta."
Cố An Nhiên nhíu mày, quan sát chiếc thuyền này một chút, ngoại trừ việc nó được buộc những dải lụa màu đỏ ở bên ngoài, bên trong khoang thuyền càng được bố trí tỉ mỉ hơn, trong khoang thuyền này đều được phủ đầy hoa tường vi màu đỏ ở khắp nơi, ngay cả trên mặt thảm cũng được rắc đầy cánh hoa tường vi.
Hoa tường vi cũng là loài hoa yêu thích của Cố An Nhiên, nàng mặc kệ cho Dạ Tu Mặc dắt vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền nến đỏ lay động, đèn đuốc sáng trưng, những bông hoa tường vi đỏ thắm kia được ánh nến phủ lên một tâng màu sắc am áp, hương thơm càng thêm ngào ngạt.
"An An, nàng thích nơi này không?" Ánh mắt của Dạ Tu Mặc chân thành hỏi.
"Thích. Cố An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.
Dạ Tu Mặc đột nhiên quỳ một chân xuống đất: "An An, nàng có đồng ý ga cho ta không?"
Trên tay của hắn đang nâng chính là chiếc nhẫn hồng ngọc tổ truyền của nhà họ Dạ, chiếc nhẫn có biểu tượng của núi Tranh Chương Nga, là một đôi với chiếc nhẫn trên tay hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận