Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 133: Tiep Tuc Len Duong (2)

Chuong 133: Tiep Tuc Len Duong (2)Chuong 133: Tiep Tuc Len Duong (2)
Đoàn người Cố An Nhiên lại tiếp tục lang thang trên dãy núi hết mười ngày.
Vì để hạn chế tiêu hao lương thực, người dân chạy nạn không chỉ hái rau dại dọc theo đường đi.
Nếu như gặp phải cây du cũng sẽ lột sạch sẽ Vỏ Cây.
Vỏ cây du mài thành phấn sau đó trộn với bột lúa miến hoặc là bột đậu, sẽ cho ra hương vị tốt hơn nhiều so với chỉ dùng bột mì thô.
Hơn nữa lúc Lý Mạt Nương di hái thuốc còn phát hiện một ít hương liệu, cũng đều bị người dân chạy nạn thu vào.
Nhưng thu hoạch lớn nhất, vẫn là đào được một lượng lớn khoai lang đỏ rừng, mọi người đều được chia phần.
Lần trước tuy rằng mua được một ít lương thực ở thành Tê Châu, nhưng nếu chỉ nhập mà không xuất, với hơn một trăm năm mươi miệng ăn này cũng sẽ hết rất nhanh.
Tuy nhiên khi trộn vỏ cây du, khoai lang đỏ còn có rau dại hái trên đường lại với nhau thì sau khi ra khỏi dãy núi non trùng điệp này, khả năng bọn họ còn có thể dư lại hơn một nửa lương thực.
Chỉ là, đường núi đã không còn đi được nữa, bởi vì đâu đâu cũng là vách đá, núi đá chênh vênh, ngay cả cỏ cây phía trên cũng không còn tươi tốt.
Hà Thải Phượng và Lý Kim Quang nói, bọn họ cần phải ra đường lớn một lần nữa.
Tiếp tục đi theo đường lớn khoảng chừng nửa tháng, phía trước xuất hiện một cái trấn nhỏ, đây là cái trấn nhỏ cuối cùng ở phía bắc.
Muốn tới phía nam phải đi qua sông Ủng Lan.
Qua khỏi sông Ủng Lan là sẽ đến ranh giới phía nam.
Trước khi ra đường lớn, vì để bảo đảm an toàn, mỗi nhà đều nướng rất nhiều bánh bột ngô.
Bởi vì nếu lưu dân quá nhiều, việc bọn họ ăn quá ngon cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Tuy nhiên, có An Nhiên cô nương cùng Đại Cường Nhị Cường ở đây, nếu như có người không có mắt, thì nguy hiểm có thể là người khác.
Nhưng là mọi người đều sống không dễ dàng gì, cho nên bọn họ sẽ không cố ý khơi mào mâu thuẫn tranh chấp, tất cả đều khiêm tốn hành sự.
Vừa lên đường lớn, bọn họ lại khôi phục đội hình như cũ.
Người già, trẻ nhỏ cùng lương thực đi ở chính giữa đội ngũ, những người trẻ tuổi còn lại sẽ bao quanh, bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Lúc này, người trẻ tuổi đã được huấn luyện một thời gian, vì vậy không hề cảm thấy hoang mang.
Thứ nhất là hiện tại trong tay bọn ho có vũ khí nhặt được từ binh lính của Tề vương.
Thứ hai là Đại Cường cùng Nhị Cường đã dạy những người trẻ tuổi này bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, làm những lưu dân đó vừa nhìn thấy đám người bọn họ liền tự động tránh ra xa.
Thế nhưng, những người dân chạy nạn cũng phát hiện, ngày đó bọn họ lựa chọn theo Cố An Nhiên đi đường núi là một chuyện cỡ nào hạnh phúc.
Bởi vì cho tới bây giờ, trên cơ bản bọn họ chưa từng phải chịu đói bụng, ngoại trừ mỗi ngày phải lên núi săn bắn, so với đi đường lớn mệt mỏi hơn một chút.
Nhưng tình hình trên đường lớn thê thảm hơn nhiều.
Trong bụi cỏ cách đường lớn không xa, có không ít lưu dân không còn gắng gượng nổi nằm ngổn ngang, tản mát ra từng trận tanh tưởi.
Đây là những lưu dân không có ai nhặt xác, hơn phân nửa là thân nhân đã chết hết.
Mà bên cạnh đường lớn, phàm là những loại cỏ và lá cây có thể ăn đều đã bị hái trụi lủi.
Còn có cây du, mỗi một cây đều bị lột vỏ sạch sẽ.
Có vài người còn chưa chết, nhưng đã ăn đất rất nhiều lần rồi.
Tuy rằng còn chưa chết, nhưng mà bụng đã trương phình lên.
Những người này chẳng qua cũng là cố gắng chống đỡ mà thôi, qua được ngày nào hay ngày đó.
Mọi người nhìn thấy tình trạng chết đói, xác chết khắp nơi chỉ cảm thấy trong lòng là một trận bi thương.
Ánh mắt khi nhìn về phía Cố An Nhiên ngoại trừ sùng bái, càng nhiều hơn một vài thứ khác.
Tất cả bọn họ đều thiếu An Nhiên cô nương một mạng!
Về sau, nếu như An Nhiên cô nương có chỗ nào can đến bọn họ, cho dù muốn bọn họ băng sông vượt lửa, cũng nhất định không chối từ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận