Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 67: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (2)

Chương 67: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (2)Chương 67: Nỗi Kinh Hoàng Trong Ngôi Miếu Hoang (2)
Một tiếng này tràn đầy sóng thần lực, khiến đám người đang đánh nhau cắn xé đều tỉnh lại từ trong ảo giác.
Mọi người đều tỏ ra bối rối, không phải cảm thấy trên mặt trên người đều nóng rát, cũng là trên tay có vết máu do bị răng cắn.
Nhìn thấy hành vi của người lớn đều trở lại bình thường, những hài tử vô cùng sợ hãi rốt cục cũng khóc rống lên.
Trong lúc nhất thời, trong miếu hoang vang lên tiếng kêu khóc ầm ï.
Vẻ mặt Lý Kim Quang nghiêm túc, mặt mũi đầy dấu bàn tay, bất lực tiến đến gần Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, mọi người... mọi người ở đây làm sao vậy? Lễ nào là ma quỷ hiện hình à?"
"Có phải họ đang cố tình giở trò trêu chọc chúng ta không?”
Lý Kim Quang vừa nói lời này, lập tức có người tiếp lời: "Không phải người xưa có câu thà ngủ mộ hoang còn hơn ngủ trong miếu hoang sao?"
"Không phải là chúng tôi đã trêu chọc thứ gì đó không sạch sẽ chứ?”
Cả đám người vốn còn đang choáng váng, nghe nói như vậy đều đứng túm tụm lại với nhau, dao dác nhìn bốn phía.
Cố An Nhiên biết, làn khói kia có vấn đề, khóe miệng nàng nở một cười lạnh: "Sợ là có người giả thần giả quỷ!"
"Ra đây!" Cố An Nhiên quát lớn một tiếng.
Nhưng mà không có ai đáp lại, chỉ là dưới tượng Phật trong miếu dường như có một bàn chân nhỏ lộ ra.
Toàn thân nó giấu dưới bàn thờ tượng Phật, hơi run rẩy, dường như đang cực kỳ sợ hãi.
Cốế An Nhiên liếc mắt đã nhận ra, chính là Hoàng Bỉ Tửi
Lúc trước ở tận thế, nàng cũng đã gặp qua Hoàng Bỉ Tử đột biến một lần, bọn chúng thả rắm có khả năng gây ảo ảnh siêu cường.
Nhưng nơi này không phải là tận thế, rắm của một con Hoàng Bỉ Tử cũng hoàn toàn không đủ để khiến tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác.
Chẳng lẽ... cái miếu hoang này là hang ổ của Hoàng Bỉ Tử sao?
"Dưới bàn thờ có Hoàng Bỉ Tử." Cố An Nhiên chỉ vào dưới chân bàn thờ.
Lý Kim Quang cùng với mấy hán tử trẻ tuổi cường tráng lật tấm vải trên bàn thờ lên, phát hiện dưới gam bàn có mấy chục con Hoàng Bỉ Tử.
Những con này, chắc là vừa rồi lúc Cố An Nhiên phát ra sóng thần lực chưa kịp chạy trốn. Chỉ với bọn chúng không thể tạo ra thế trận lớn như Vậy.
Lý Kim Quang thở dài: "Sợ rằng chúng ta đã chiếm địa bàn của Hoàng Đại Tiên rồi."
Cố An Nhiên đi tới bàn thờ, nhẹ giọng nói: "Đoàn người bọn ta chỉ tá túc ở đây một đêm, sáng sớm mai sẽ rời đi."
Hoàng Bỉ Tử này thấy Cố An Nhiên đi qua, đều sợ hãi rụt vào góc tường.
Cố An Nhiên nói lại một lần nữa, ta sẽ không làm hại các ngươi, các ngươi yên tâm.
Hoàng Bỉ Tử gật đầu một cái giống như con người, sau đó kéo theo chừng hai mươi Hoàng Bỉ Tử đi ra nhanh như chớp.
Nhưng mà các thôn dân chạy nạn vẫn chưa hoàn hồn, cũng không ngủ lại được nữa.
Cố An Nhiên thì ngược lại, không lo lắng dư thừa gì, vào trong lêu vải nhỏ của mình, đi ngủ.
Suốt đêm cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa.
Các thôn dân chạy nạn thức suốt một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng liền đánh thức mọi người.
Ăn qua loa vài thứ, tiếp tục gấp rút lên đường đi về phía nam.
Đêm nay thôn trưởng Triệu ở Thiên Vân trấn ngủ rất sâu, mãi đến khi mặt trời lên cao mọi người mới thức dậy.
Nhưng khi vừa tỉnh lại, thôn trưởng Triệu liền phát hiện có chỗ không thích hợp, lương thực của tất cả mọi người không thấy đâu cả.
Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt sờ sờ ngực, tiền bạc giấu trong người cũng không thấy tung tích.
Từ trước đến giờ hắn ta ngủ nông, sao hôm qua có người mò sạch tiền bạc của hắn ta mà một chút cảm giác hắn ta cũng không có?
Thôn trưởng Triệu bực bội trong lòng, đá mấy chàng trai trong thôn tỉnh ngủ.
"Ngủ gì mà ngủ nữa? Dậy đi, tài sản bị người trộm hết rồi."
Những người Triệu gia thôn nghe thấy đồ đạc trên người bị trộm, toàn bộ giật mình một cái tỉnh dậy.
Chỉ có Nhị Oa vẫn còn đang ngủ say.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận