Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 643: Luc Bat Tong Tam. (1)

Chuong 643: Luc Bat Tong Tam. (1)Chuong 643: Luc Bat Tong Tam. (1)
Cố An Nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc mình, che đi sự xấu hổ vừa rồi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dạ Tu Mặc che miệng ho nhẹ một tiếng nói: "Ta không sao, vừa rồi chẳng qua là ta mệt mỏi quá, ngủ thiếp đi mà thôi."
"Nếu không còn chuyện gì, ta ra ngoài, chàng dừng ngâm mình nữa được không?" Cố An Nhiên thương lượng với Dạ Tu Mặc.
"Được.' Dạ Tu Mặc đáp lại.
Cố An Nhiên đột nhiên mỉm cười hỏi: "Tối nay chàng muốn ăn gì? Nhìn tình hình của chàng, trong cung chắc là cũng không ăn gì nhiều lắm phải không?"
"Nàng nấu cái gì, ta ăn cái đó. Tay nghề của An An rất tốt, nấu cái gì cũng rất ngon." Dạ Tu Mặc cười nói.
"Được." Cố An Nhiên đáp lại, tự mình ra ngoài, đi vào phòng bếp.
Chỉ là nàng vừa ra khỏi phòng Dạ Tu Mặc, trái tim quản gia đã chùng xuống.
Không lẽ một đại tướng quân cao lớn mạnh mẽ lại không ra gì như vậy sao? Người này mới vào trong không được một nén hương!
Đang lúc ông ta đang cảm khái, giọng nói của Dạ Tu Mặc vang lên: “Đi mời phu y tới đây."
Quản gia nghe vậy, nuốt khan một cái, tại sao lại mời phủ y?
Chẳng lẽ phương diện đó gặp vấn đề rất nghiêm trọng sao?
Than ôi, không thể làm gì khác được, có bệnh thì phải chữa trị, phủ y y thuật cao minh, có thể chữa khỏi.
"Vâng, lão nô đi mời ngay." Quản gia rụt cổ, lớn tiếng trả lời một câu.
Sau đó, khi đến nơi phủ y ở, ông ta cung kính nói: "Lý đại phu, tướng quân nhà chúng ta mời ngài tới đó một chuyến."
Lý đại phu vội vàng đứng dậy, đi thu dọn hộp thuốc rồi hỏi: "Tướng quân bị thương sao? Hay là có chuyện gì xảy ra?"
Quản gia đỏ mặt, ho khan vài tiếng, nhướng mày nói: "Ngươi chắc là hiểu ý ta chứ?"
Lý đại phu ngơ ngác lắc đầu nói: "Ta không hiểu, xin quản gia giải thích rõ ràng."
"A hem, khụ khụ khụ... Tướng quân, có thể phương diện kia lực bất tòng tâm, cần phải bồi bổ."
Lý đại phu cũng có vẻ lúng túng nói: "Tướng quân ngay cả thê thiếp cũng không có, làm sao quản gia biết?"
Quản gia lại cảm thấy như đã xác nhận được chuyện gì đó lớn lao: “Chính là vì không có thê thiếp nên mới kỳ lạ, không phải sao?"
"Hơn nữa, Cố cô nương ở phủ chúng ta còn xinh đẹp hơn cả nương nương trong cung. Hôm nay nàng vào phòng chủ nhân, không đến nửa nén hương đã đi ra, e rằng chủ nhân..."
Lý đại phu vuốt chòm râu bạc trắng của mình nói: "Nếu ngươi nói như vậy thì đúng là có khả năng, ta sẽ mang một ít thuốc tráng dương qua đó, lát nữa để lại cho tướng quân, nhất định sẽ không để hắn lực bất tòng tâm."
Hai người đạt được nhất trí, vội vội vàng vàng từ chỗ phủ y đi đến nơi Dạ Tu Mặc.
Lý đại phu một mình đi vào, quản gia đợi ở bên ngoài.
Dù sao chuyện như vậy cũng không ai muốn có thêm nhiều người biết, nên ông ta vô cùng hiểu chuyện đứng bên ngoài.
Lý đại phu vừa bước vào đã nói: "Đại tướng quân, quản gia đã nói cho ta biết lý do ngài tìm ta, ngài không cần lo lắng."
"Tình huống của ngài cũng không khó giải quyết, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ ổn thôi, ngài sẽ không lại lực bất tòng tâm nữa."
Dạ Tu Mặc nghe đã thấy không đúng,'Quản gia đã nói với ngươi cái gì? Hắn có nói cho ngươi biết bản tướng quân đã xảy ra chuyện gì không?"
"Cái này..." Lý đại phu có chút xấu hổ, không biết có thể trực tiếp nói ra hay không, dù sao ai cũng đều muốn giữ thể diện.
"Nói!" Sắc mặt Dạ Tu Mặc trầm như nước.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Tu Mặc như vậy, Lý đại phu cũng không che giấu nữa mà nói thẳng: "Quản gia nói rằng trong vấn đề nam nữ, ngài là lực bất tòng tâm, nên bảo ta mang thêm thuốc tráng dương đến cho đại tướng quân, còn yêu cầu ta phải giữ bí mật."
Diệp Tu tức giận siết chặt nắm đấm nói: "Hắn đùng là to gan, còn có bản lĩnh nói hươu nói vượn."
"Tướng quân không cần lo lắng, ngài bận rộn sự vụ ở Tuyên Thành, thân thể có chút hư nhược cũng là chuyện bình thường.' Lý đại phu lau mồ hôi khuyên nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận