Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 681: Lại Ngat Di (1)

Chương 681: Lại Ngat Di (1)Chương 681: Lại Ngat Di (1)
Công chúa Trữ Nhạc cũng biết, việc mình làm đã quá mức, hậm hực nói: "Phu hoàng, nhi thần đã hiểu."
Sau khi tiễn hoàng đế đi, công chúa Trữ Nhạc không cam tâm trở về phủ công chúa.
Nàng ấy vừa trở vào trong phủ, hai chân quản gia đã mềm nhữn, quỳ xuống trước mặt công chúa Trữ Nhạc.
"Công chúa, tha mạng!"
Công chúa Trữ Nhạc cười lạnh: "Bây giờ ngươi biết câu xin tha mạng rồi sao? Ngươi đúng là cái gì cũng dám hạ lệnh đập hết!"
"Quản gia như ngươi, phủ công chúa của ta không chứa nổi."
"Người đâu, trượng hình đánh chết!" Công chúa Trữ Nhạc không chút cảm xúc nói.
Dù là quản gia có cầu xin thương xót đến đâu, công chúa Trữ Nhạc vẫn thờ ơ, trơ mắt nhìn người trước mặt mình bị trượng hình đánh chết.
Nàng ấy thậm chí còn ghét bỏ với người quản gia chết thật xui xẻo, ra lệnh cho thị vệ nhanh chóng khiêng người đi.
Hành động này của công chúa Trữ Nhạc ít nhiều khiến người trong phủ công chúa ớn lạnh, dù sao người quản gia này mặc dù có chút nhát gan, nhưng cũng coi là toàn tâm toàn ý với phủ công chúa, hơn nữa, lần này chính công chúa hạ lệnh đập phá nhà Cố An Nhiên.
Quản gia chẳng qua chỉ tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của công chúa mà đi làm việc thôi, giờ lại rơi vào kết cục này.
Tuy nhiên, công chúa Trữ Nhạc vẫn không biết mình đã làm phật lòng người trong phủ công chúa.
Có một chủ nhân như nàng ấy, sau này không biết phải làm việc ở phủ công chúa như thế nào mới được, bởi vì chủ nhân bất cứ lúc nào cũng sẽ không chịu nhận nợ, còn nô tài phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Mà bọn họ làm nô tài, lấy cái gì ra để gánh vác hậu quả, chỉ có cái mạng nhỏ này mà thôi.
Sau khi quản gia chết đi, phủ công chúa chỉ yên ổn được một ngày đã lại bùng nổ.
Bởi vì sau khi công chúa Trữ Nhạc đích thân đi vào nhà kho, phát hiện tất cả đồ đạc phụ hoàng ban thưởng đều không thấy đâu. .
Nàng ấy ngồi ở đại sảnh phủ công chúa, trong đại sảnh lẫn ngoài sân đều có rất nhiều người quỳ gối.
Công chúa Trữ Nhạc uống một ly nước đá, miễn cưỡng đè nén cơn tức giận đang bốc cao của mình.
Nàng ấy lạnh lùng hỏi: "Nói cho ta biết, trong nhà kho đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều ngân lượng như vậy, tại sao lại không cánh mà bay?”
Người lên tiếng đầu tiên là hai tên thị vệ ở nhà kho: "Bẩm công chúa Trữ Nhạc, chúng ta đã canh gác nhà kho rất nghiêm ngặt."
"Chỉ có hôm trước Cố An Nhiên đi vào nhà kho, nhưng lập tức đã đi ra, cũng không có người nào khác đi vào.
Công chúa Trữ Nhạc sốt ruột nói: "Vậy các ngươi nói xem, ngân lượng của bản công chúa đã đi đâu?"
Thị vệ nói: "Vậy chỉ có thể là Cố An Nhiên động chân động tay, đem ngân lượng đi rồi."
Công chúa Trữ Nhạc tức giận chỉ vào người mình nói: "Các ngươi cho rằng bản công chúa có vẻ dễ bị lừa sao?"
"Ngày hôm đó lúc Cố An Nhiên rời khỏi phủ công chúa, trong tay chỉ có một cặp rìu, ngoài ra không có gì khác."
"Chẳng lẽ nàng ta thật sự có túi Càn Khôn trong truyền thuyết sao? Chỉ cân động não một chút là tất cả ngân lượng của bản công chúa đều sẽ là của nàng ta sao? Thật sự là buồn cười."
Nói xong, nàng ấy chỉ vào hai tên thị vệ kia nói: "Hai người các ngươi không thành thật, đã không nói sự thật thì giữ lại cái lưỡi kia cũng vô dụng, rút ra là được rồi."
Sau khi công chúa Trữ Nhạc hạ lệnh, ngoài viện lại truyền ra một loạt tiếng hét thê lương, mọi người trong nội viện đều càng cảm thấy bất an.
Công chúa Trữ Nhạc mất kiên nhẫn: "Tốt nhất các ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng, đừng đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Cố An Nhiên nữa. Bản công chúa rất ghét nữ nhân đó, nhưng bản công chúa có đầu óc."
"Các ngươi cứ quỳ ở chỗ này cho ta, khi nghĩ thông suốt thì hãy đứng dậy."
Sau khi nói xong, công chúa Trữ Nhạc phất tay áo đi vào trong tẩm điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận