Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 63: Xin Từ Biệt (2)

Chương 63: Xin Từ Biệt (2)Chương 63: Xin Từ Biệt (2)
Nghe lời này, hơn bốn mươi người Triệu Gia thôn tách đoàn càng cảm thấy tin tưởng quyết định của họ là chính xác.
Tuy nhiên, Lý Kim Quang đã quyết định đi con đường nhỏ, không chút khách khí mắng một câu: "Ngu xuẩn!"
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Sao ngươi lại cho rằng bọn họ là ngu xuẩn, đi theo ta là đúng?"
Lý Kim Quang có chút hiểu biết, cười khẩy: "Chỉ là một trấn nhỏ, đám người bách tính tự phát tổ chức, là nghĩ có thể chống lại người Khương sao?"
"Mười vạn đại quân nước Đại Tuyên chúng ta còn không thể chống lại gót sắt của người Khương, một cái trấn nhỏ của bọn họ làm sao có thể làm được?"
"Cho dù bây giờ người Khương còn chưa tấn công, trong trấn tạm thời an toàn, không có giặc cỏ mã tặc quấy nhiễu, nhưng tuyệt đối không thể ở lại đó mãi được."
Cố An Nhiên gật đầu: "Đây là một khả năng, nhưng thực ra còn có một khả năng khác."
"Khả năng gì?" Bộ dạng Lý Kim Quang như rửa tai lắng nghe.
"Trấn phía trước là một cạm bẫy, chuyên môn lừa gạt những người chạy nạn tiến vào, cướp tiên cướp lương thực, cũng không phải là không thể."
Tất cả mọi người vội vàng chạy nạn, đều là từ nơi khác đến, sao lại biết tiểu trấn phía trước rất an toàn, có thể ở lại?
Chẳng lẽ người đã vào tiểu trấn còn quay lại lối này để loan tin sao?
Điều này rõ ràng là không hề hợp lý chút nào.
Cho nên tin tức trong trấn nhỏ an toàn có thể nghỉ chân, rất có thể có người cố ý lan truyền ra bên ngoài.
Nghe Cố An Nhiên nói như vậy, không chỉ Lý Kim Quang, mà cả những người khác đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Những người ở Triệu Gia Thôn còn chưa rời đi, giờ phút này đều vui mừng, may mắn là họ không rời đi, nếu không cái mạng nhỏ này sợ là không giữ nổi.
Lý Kim Quang và Cố An Nhiên dẫn mọi người đi đến khi trời tối hẳn mới dừng lại.
Tình cờ nhìn thấy cách đó không xa co một cái miếu hoang đổ nát nhưng vẫn có thể che gió che mưa.
"Chúng ta vào trong miếu đi, chỗ này bên ngoài trống trải, cách không xa còn có sói tru, chỉ sợ không an toàn." Cố An Nhiên nói.
Đám người Lý Kim Quang hoàn toàn không có ý kiến gì, bây giờ chỉ cần nghe An Nhiên cô nương là được.
Cả đoàn người đi vào ngôi miếu hoang, lấy ra tấm vải dầu thường dùng để nghỉ ngơi.
Bởi vì mùa thu mát mẻ nên trước tiên họ trải một lớp cỏ khô xuống đất để tránh dính phải hơi ẩm, sau đó trải vải dầu lên cỏ khô, cuối cùng trải một tấm nệm.
Vì trong miếu đổ nát chứa có cỏ khô và củi nên việc đốt lửa là cực kỳ nguy hiểm, Lý Kim Quang đành sắp xếp các phụ nhân làm cơm tối ngoài cửa miếu.
Đám nam nhân thì kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ của ngôi miếu.
Ngôi miếu này không lớn, mới bị bỏ hoang không lâu nên mảng ngói vách tường đều vẫn còn tốt.
Chỉ là giấy dán cửa sổ đều đã rách hết, cửa cũng hơi lỏng lẻo.
Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng ngại, lát nữa bọn họ vào trong miếu rồi chỉ cần vật gì đó chặn lại là được.
Cứ như vậy, mặc dù vẫn phải có người gác đêm nhưng không cần lo lắng về việc sói sẽ đến.
Lão phu nhân nghĩ đến Cố An Nhiên đã mệt mỏi cả ngày, chưa ăn cái gì ngon, mặc dù sắc trời đã muộn, vẫn chạy đi nấu cơm, làm hai món ăn.
Đa số các gia đình khác chỉ hâm nóng bữa trưa hoặc nướng một ít bánh bột ngô thô lương.
Ăn cơm xong, Lý Kim Quang triệu tập tất cả nam nhân đến một bãi đất trống
"Mọi người đều đã ăn tối chưa? Ta đã bàn bạc với An Nhiên cô nương, để nàng ấy dạy các ngươi công phu, ta hy vọng không nghe được các ngươi không muốn học."
Mọi người đồng thanh nói: "Trưởng thôn, chúng tôi muốn học."
Có thể học được công phu, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng công phu cũng không thể nói học là học.
Phải có người chỉ giáo, bây giờ thấy có người sẵn lòng dạy họ thì không có lý do gì mà họ không học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận