Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 741: Giá Y (2)

Chương 741: Giá Y (2)Chương 741: Giá Y (2)
Lần này, Cố An Nhiên miễn cưỡng xua tay nói: "Ông biến đi, đừng cản trở tầm mắt của ta, từ nay vê sau cứ ngoan ngoãn mà làm người tốt ở thành Kính Hồ đi."
"Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, ông chỉ việc thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp rời khỏi đây thôi."
Ông chủ của Bách Vị Trai gật đầu: "Vâng vâng vâng, tiếu nhân biết rồi."
"Nếu người không có việc gì khác, vậy thì để tiểu nhân biến mất khỏi đây." Nói xong, ông ta thực sự đã biến mất trong tâm mắt của mọi người.
Biến đi...
Thậm chí ông ta còn không đứng dậy mà chỉ lăn đi.
Điều này cũng khiến những người xem không khỏi bật cười, ngay cả Đào Vọng Đường cũng thở dài nói: "Thành chủ đại nhân, người này cũng có thể coi là một nhân vật, có thể co được duỗi được, ta muốn cùng ông ta đấu một chút."
Cố An Nhiên thản nhiên dang tay nói: "Chỉ cần không làm tổn hại đến lợi ích của thành Kính Hồ và người dân thành Kính Hồ, ta không quan tâm hai người muốn đấu với nhau như thế nào. Nhưng một khi ông chủ của Bách Vị Trai làm điều gì tổn hại đến thành Kính Hồ thì ta sẽ đuổi ông ta ra khỏi thành."
Đào Vọng Đường mỉm cười nói: "Không đến mức đó, lúc thành Kính Hồ thiếu tiên, ngoại trừ ta đã quyên góp số tiền tương đối lớn thì còn lại đều là do ông chủ của Bách Vị Trai góp vào."
Lúc Đào Vọng Đường nói lời này, hắn có một chút đồng cảm với ông chủ của Bách Vị Trai.
Hơn nữa, hắn còn từng điều tra qua ông chủ của Bách Vị Trai, những chuyện như bán hàng giả để lừa người, xem ra ông ta chưa từng làm.
Mỗi lần đều là đánh mạnh vào đối thủ của mình, điều này thực sự phù hợp với tính khí của Đào Vọng Đường.
Bởi vì hắn cũng có tính khí tương tự.
Đánh mạnh vào những đối thủ mà mình không thích, hợp lực với những đối thủ mà mình thích.
Thấy chuyện đã giải quyết xong, Cố An Nhiên cũng không có tâm tình đi ra ngoài nữa, vẫy tay với Đào Vọng Đường nói: "Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong, ta không đi ra ngoài nữa, ngươi bận gì thì làm đi."
Đào Vọng Đường cười toe toét nói: "Được rồi! Thành chủ đại nhân, ta lập tức đi ngay."
Sau khi Đào Vọng Đường và ông chủ Bách Vị Trai rời đi, đám đông vây xem cũng giải tán.
Sau vài ngày nhàn nhã nữa thì cũng bước vào mùa đông. Mùa đông năm nay đến rất sớm, chỉ trong vài ngày, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã rơi.
Lúc đầu, tuyết rơi cùng với tỉnh thể băng, về sau càng lúc càng lớn, giống như lông ngỗng, bay khắp bầu trời.
Là một thành trì nằm ở miền núi, thành Kính Hồ được tuyết bao phủ trắng xóa chỉ sau một trận tuyết rơi dày đặc.
Trên các con đường trong thành có rất ít người ra đường, thời tiết quá lạnh nên mọi người đều đã đi nghỉ đông.
Chỉ còn một số đứa trẻ có vẻ không sợ lạnh vẫn ở bên ngoài, vui vẻ đắp người tuyết và chơi ném bóng tuyết.
Cố An Nhiên lặng lẽ đứng trong sân ngắm tuyết, Du Nương đứng sau lưng Cố An Nhiên, hơi ngẩng đầu lên, nhìn tuyết dày đặc vẫn không ngừng rơi, nói: ai sắp một tháng trôi qua rồi, cũng không biết nhiệm vụ lần này của mấy người Ân tướng quân và Nhị Cường có thuận lợi không."
"Khi nào họ mới trở về? Có thể trở về trước cuối năm không?"
Cố An Nhiên nhìn Du Nương, có chút trêu chọc hỏi: "Sao thế? Ngươi đang nóng lòng muốn xuất giá à?"
"Giá y của ngươi đã thêu xong chưa?”
Nghe vậy, Du Nương gật đầu cười nói: "Tối qua đã thêu xong rồi, ta đi lấy nó cho chủ tử xem." Cố An Nhiên nói: "Được."
Chỉ trong chốc lát, Du Nương đã đến chỗ Cố An Nhiên với chiếc giá y màu đỏ trên tay.
Cố An Nhiên đưa tay chạm vào chiếc giá y, thốt lên: "Dep quái"
Du Nương nói tiếp: "Nếu chủ tử không chê thì ta sẽ giúp người thêu giá y cho đại hôn của người."
Du Nương vừa dứt lời, ngoài sân đã vang lên giọng nói của Ân Tuần.
"Thành chủ đại nhân, Ân Tuần cầu kiến."
Nghe được giọng nói của Ân Tuần, vẻ mặt của Du Nương lập tức trở nên kích động và vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận