Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 137: Rut Khoi Chuong Thu (2)

Chuong 137: Rut Khoi Chuong Thu (2)Chuong 137: Rut Khoi Chuong Thu (2)
Nàng cầm riu đầu phượng xông lên là có thể thu được một mẻ lớn đầu người.
Nhưng mà đối phương nhân số đông đảo, lúc chiến đấu khó tránh khỏi lâm vào thế giằng co.
Đến lúc đó, cho dù là sót lại một tên cũng sẽ làm cho lão thái thái, còn có Đại Bảo Điềm Nha lâm vào tình thế nguy hiểm.
Nàng nhìn cây chương thụ to lớn trước mặt, trong đầu nảy lên một chủ ý.
Đầu tiên nàng nhìn về phía ba thợ săn hỏi: "Cả ba người các người có biết leo cây không?”
"Nếu như có thể leo lên cây, thì mỗi người bò lên một cây có tầm nhìn tốt một chút, phân tán ra."
"Sau khi trèo lên cây, nhiệm vụ chính của các ngươi chính là dẹp sạch những tên người Khương bị thương, đang tính chạy trốn đến nơi khác. Nhớ kỹ, một tên cũng không được để lọt, bằng không thân nhân của các ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
An bài cho ba thợ săn xong, nàng nhìn về phía những người trẻ tuổi tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí nói: "Nhiệm vụ của các ngươi là phụ trách bổ đao vào những người Khương bị thương rớt khỏi ngựa."
Có một người trẻ tuổi hỏi: "Tất cả người Khương còn ngôi ở trên ngựa đều sẽ do ngươi xử lý sao? Cái đó có quá áp lực khong…
"Tất cả đều do ta xử lý."
Cố An Nhiên tỏ vẻ bản thân đã có tính toán.
Nói xong, nàng tìm một cái cây chương thụ rộng gần hai thước, cao chừng bốn năm chục thước, hai tay ôm lấy thân chương thụ, phóng thích dị năng mạnh mẽ nhổ một cây chương thụ to lớn ra khỏi mặt đất.
Một loạt các thao tác này, khiến cho những người trẻ tuổi ở đó thiếu chút nữa rớt luôn cái cằm.
Ba người thợ săn mới vừa bò lên trên cây cũng thiếu chút nữa rớt từ trên cây xuống đất.
Bọn người Khương cách bọn họ chỉ còn có mấy trượng cũng thấy được động tác của Cố An Nhiên.
Bọn họ rất rõ ràng, đám người trước mắt này có chút ít bản lĩnh.
Bằng không, không có khả năng ở trong loạn thế mà còn sạch sẽ, cũng không hề có dáng vẻ xanh xao vàng vọt.
Nghĩ đến đây, đám bọn chúng không dám tiếp tục cà lơ phất phơ, khôi phục thân sắc nghiêm túc.
Chỉ là thật sự bọn chúng không nghĩ ra, nữ tử kiều diễm kia tự nhiên bứng gốc một cái cây chương thụ để làm gì? Tuy rằng chương thụ này không nhỏ, nhưng há có thể ngăn trở thiết ky của bọn chúng?
Quả thực là người si nói mộng!
Lại không ngờ, ngay sau đó Cố An Nhiên quay ngang cây Chương Thụ, ôm lấy gốc cây.
Lại lần nữa giải phóng dị năng, dốc sức vung thân cây cường tráng.
Bởi vì sức lực cực đại, thân cây di chuyển với tốc độ cực nhanh, căn bản những tên người Khương đó không thể nào phản ứng kịp.
Lực lượng cường hóa dị năng của Cố An Nhiên lôi cuốn chương thụ, mang theo thế năng cực đại nhanh chóng quét qua những tên người Khương đang ngồi trên lưng ngựa.
Một tảng lớn người Khương tránh không kịp, bị chương thụ quét đến rớt ngựa, miệng phun máu tươi ngay tại chỗ.
Cố An Nhiên càng thêm hăng hái, lại lân nữa vung chương thụ, quét về phía những người Khương còn chưa rớt xuống ngựa.
Kẻ cầm đầu đám người Khương nhổ nước miếng: "Mẹ nó, sao nữ nhân này lại có sức lực lớn như vậy!"
"Tất cả cẩn thận một chút, sau hai lần này hẳn là nàng đã hao hết sức lực rồi."
Nhưng kẻ cầm đầu đám người Khương vừa mới dứt câu, Cố An Nhiên lại tiếp tục vung chương thụ trên tay, nhanh chóng quét qua bọn chúng.
Chẳng qua lúc này không phải là quét mấy người thưa thớt kia, mà là nhằm vào các chiến mã.
Sau khi chiến mã bị chương thụ quét đến, bị kinh hãi dẫm đạp lung tung.
Lúc này, những kẻ bị trọng thương ngã trên mặt đất rất khó có cơ hội sống sót.
Nhất thời người trẻ tuổi đi theo phía sau Cố An Nhiên không biết phải xuống tay như thế nào.
Không phải nói là An Nhiên cô nương xử lý những người cưỡi ngựa đó áp lực rất lớn sao?
Hiện tại toàn bộ thuộc về bọn họ?
Chờ đến khi những con ngựa bị kinh sợ bỏ chạy tán loạn, những người trẻ tuổi kia nắm chặt vũ khí trong tay.
"Lên!"
Một người tuổi trẻ người hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận