Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 455: Ta Tìm Giúp Ngươi (2)

Chương 455: Ta Tìm Giúp Ngươi (2)Chương 455: Ta Tìm Giúp Ngươi (2)
Buổi tối, Đại Cường ngáp liên tục, mơ màng buồn ngủ.
"Lão Nhị, đệ nói xem lời An Nhiên cô nương nói với chúng ta có phải hay không, đã muộn rồi, sao còn chưa có động tĩnh gì cả."
Nhị Cường có chút bất đắc dĩ nhìn ca ca của mình một cái: "Sau khi dùng cơm, được ngủ lâu như vậy rồi, sao giờ huynh vẫn còn buồn ngủ thế hả?"
Sau đó ghét bỏ nói: "Chẹp, nếu huynh không chịu đựng nổi nữa thì không cần cố gắng chống đỡ đâu, huynh cứ ngủ trước đi."
Đại Cường dụi dụi mắt nói: "Quên đi, ta còn chống đỡ được thêm một lúc nữa, không thể để hỏng việc được."
Có lẽ là do sợ hiệu quả dụi mắt chưa đủ tốt, hắn ta còn dùng ngón trỏ và ngón cái tách hai mí mắt trên dưới của mình ra.
Nhưng, không chống đỡ được bao lâu, đôi mắt của hắn ta bắt đầu trở nên vô hồn, cuối cùng phát ra tiếng hô hấp đều đều.
Bằng vào hiểu biết của Nhị Cường đối với Đại Cường, hắn ta biết ca ca của mình ngủ rồi.
Chán muốn chết chờ thêm một canh giờ, cuối cùng ở ngoài phòng có động tĩnh thật. Có người đang nhỏ giọng nói chuyện, tuy rằng tiếng nói cực nhỏ, nhưng Nhị Cường cảm thấy nửa năm qua không biết là có chuyện gì xảy ra, mà tai của mình càng ngày càng thính, cho nên hắn ta có thể nghe thấy được.
Hắn ta bịt kín miệng Đại Cường, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn ta.
"Ca, tỉnh lại đi, có người tới rồi." Nhị Cường nhẹ nhàng nói bên tai Đại Cường.
Cũng may, vì lý do từng đi chạy nạn, nên giấc ngủ của Đại Cường cũng không quá sâu, Nhị Cường vừa gọi thì hắn ta liền tỉnh ngay.
Thế nhưng, chuyện thứ nhất sau khi hắn ta tỉnh lại chính là tính há miệng nói chuyện, cũng may Nhị Cường kịp bịt miệng hắn ta lại.
"Đừng nói chuyện, nín thở đi, có khói mê."
Đại Cường ngậm chặt miệng lại, ngoan ngoãn gật gật đầu, hai người nằm thẳng đơ trên giường, làm bộ bị khói mê làm cho bất tỉnh.
Sau khi mấy người đó thổi khói mê xong liền che miệng mũi của mình lại, thấy người trên giường không nhúc nhích, cho rằng đã thực hiện được kế hoạch.
Vậy nên, không khỏi khẽ nâng tâng giọng lên cao một chút: "Chắc hẳn mấy người này có tiền lắm, ta sẽ nhìn chằm chằm, canh chừng bọn họ, ngươi đi bới tay nải của bọn họ đi, chỉ cần là đồ đáng giá thì đừng bỏ sót món nào hết." Lúc này, một giọng nữ mà Đại Cường cảm thấy có hơi quen tai vang lên: "Không cần nhìn chằm chằm bọn họ đâu, chỉ cần trúng khói mê này, cho dù có gõ chiêng bên tai thì bọn họ cũng không tỉnh lại được, ngươi mau qua hỗ trợ ta đi, tìm được đồ rồi chúng ta đi nhanh một chút."
Người nọ cảm thấy lời nữ tử nói vô cùng có lý, buông tha cho việc nhìn chằm chằm người trên giường, ngược lại đi về phía cái bàn để túi quần áo.
Đại Cường và Nhị Cường rón rén từ trên giường đứng lên.
Nhị Cường đi về phía cửa, chặn chặt cửa lại.
Đại Cường thì vòng ra đằng sau hai cái bóng đen kia, khoanh hai tay lại, đen mặt.
"Tìm được thứ gì chưa?" Đại Cường hỏi.
Hai người kia nhất thời không kịp phản ứng, còn tưởng rằng là đồng bọn xong việc rồi thì qua đây, thuận miệng trả lời: "Chưa đâu, đám ba ba trong rọ này giấu đồ kỹ quá, chưa phát hiện được thứ gì đáng giá cả."
Đại Cường nghe người ta nói mình là ba ba trong rọ, cố nén lửa giận nói: "Qua đây, ngươi xoay người lại, ta tìm giúp ngươi."
Thế mà người nọ lại ngoan ngoãn xoay người lại thật: "Không phải chỉ là tìm đồ nhanh hơn ta thôi sao? Ngươi đắc ý khoe khoang cái gì chứ?"
Nhưng, hắn ta dần dần phát hiện ra điểm không thích hợp.
Bởi vì người trước mắt này có một cái đầu to, dưới ánh trăng trông có vẻ càng thêm bóng loáng, nhưng trong số bọn họ không có ai là đầu trọc cả.
Hắn ta co cẳng muốn chảy, nhưng lại bị Đại Cường xách cổ áo, vung một quyền về phía hốc mắt của hắn ta.
"Oái oái!!" Một tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng của Đại Cường và Nhị Cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận