Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 599: Bị Liệt Nửa Người (2)

Chương 599: Bị Liệt Nửa Người (2)Chương 599: Bị Liệt Nửa Người (2)
Mỗi lần động đậy mà mỗi lần đau đớn, cả người Nguyệt Mạn ướt đẫm mồ hôi, đến cả tóc cũng giống như bị ngâm trong nước. Hơn nữa lúc bò ra khỏi rừng cấm, cả người Nguyệt Mạn đều là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bởi vì đường đi trong rừng cấm đều là sỏi đá, những viên đá nhọn cào xước cánh tay Nguyệt Mạn, đùi, ngực, bụng, đến mức toàn thân nàng ta không có chỗ nào còn nguyên vẹn.
Vốn dĩ xiêm y đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm bởi huyết tương, lúc này lại bị máu tươi nhuộm đỏ lần nữa.
Lúc Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp đến cửa rừng, liền nhìn thấy một người đầy máu bò ra.
Khuôn mặt Nguyệt Mạn giàn giụa nước mắt, đau khổ cầu xin: "Cứu ta... cứu ta... Rồi sau đó không chống đỡ nổi nữa, lăn ra bất tỉnh.
Cố Thẩm Diệp liếc nhìn những binh lính nọ: "Đưa nàng ta về chỗ ở đi."
Lúc này hai binh lính đó mới dám đến chỗ cửa rừng cấm, vẻ mặt chán ghét khiêng nàng ta lên.
Mà nói ra cũng không trách thái độ của bọn họ được, bởi Nguyệt Mạn trải qua cơn đau khủng khiếp, bị thương ở phần xương thắt lưng, thế nên hiện tại nàng ta đang đại tiểu tiện một cách mất khống chế. Cố An Nhiên nhìn Nam Liên nói: "Đi tìm đại phu đến xem cho nàng ta, nhớ tìm nhiều người chút."
Nam Liên hiểu ý nghiêm túc nói: "Vâng thành chủ đại nhân, ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất trong thành."
Nói xong Nam Liên cưỡi ngựa rời đi.
Nguyệt Mạn vừa được khiêng đến chỗ ở của mình, ngay sau đó Nam Liên đã tìm ra một nhóm đại phu do Mạt Nương đứng đầu.
"Thành chủ, phó thành chủ, ta đã tìm và dẫn tất cả đến, đây là những đại phu có danh tiếng nhất thung lũng Kính Hồ."
Cố An Nhiên nói: "Ừ, các người đến bắt mạch cho nàng ta đi, tiện thể xem trên người nàng ta chỗ nào có vấn đề."
"Lát nữa sau khi các ngươi bắt mạch xong, nói cho ta biết phải điều trị như thế nào."
Tất cả đại phu đều làm theo mệnh lệnh của Cố An Nhiên, mỗi người lần lượt bắt mạch cho Nguyệt Mạn. Mạt Nương là người đầu tiên, nàng di chuyển cánh tay của Nguyệt Mạn, khiến cho Nguyệt Mạn tỉnh dậy vì đau đớn, tiếp sau đó mỗi lần bắt mạch là mỗi lần nàng ta phải chịu cơn đau.
Qua nửa khắc mới bắt mạch xong, nhóm đại phu tụ lại một chỗ cùng nhau thảo luận, sau đó mới đưa ra kết luận chung. "Thành chủ, phó thành chủ, thương thế của Nguyệt cô nương không mấy khả quan, một bên xương bàn tay bị trật khớp, bên còn lại thì bị gấy, hai bên xương chân bị gãy nát, đến xương sống cũng rạn nứt."
"Sau này... sau này... Nhóm đại phu ấp a ấp úng.
Nguyệt Mạn hoảng hốt hỏi: "Không phải chỉ gấy mấy cái xương thôi sao? Sau này như thế nào? Các ngươi không nối lại được à?"
Nhóm đại phu dứt khoát nói: "Xương bàn tay thì vẫn được, tương lai vẫn có thể tự ăn cơm mặc quần áo, nhưng xương sống và xương chân chúng ta không thể đảm bảo chữa khỏi hoàn toàn."
Giọng điệu Nguyệt Mạn trở nên gay gắt: "Vậy có thể chữa được gì chứ? Sao các ngươi vô dụng quá vậy?”
Nguyệt Mạn đang sợ hãi mình biến thành phế nhân, lúc này đây chẳng màng đến việc giữ hình tượng.
Nhóm đại phu nghe Nguyệt Mạn nói xong, cảm giác không vui trào dâng trong lòng, lúc nói chuyện cũng không quan tâm đến cảm nhận của Nguyệt Mạn nữa.
Một đại phu thẳng thắn nói: "Cho dù có dùng y thuật cả đời của chúng ta, khả năng đứng dậy được của Nguyệt cô nương cũng chỉ nắm chắc hai phần."
"Hơn nữa dù có thể đứng lên, nhưng chắc chắn không thể đi lại giống người bình thường, sẽ khập khiễng."
"Tám phần còn lại có khả năng nửa đời sau của Nguyệt cô nương sẽ bị liệt nửa người."
"AHIHII"
"Các ngươi nói cái gì, sao có thể như vậy, các ngươi quá vô dụng, thung lũng Kính Hồ chấp chứa các ngươi có ích gì? Không bằng đi chết hết đi"
Sau đó nàng ta nhìn Cố Thẩm Diệp nói: "Thẩm Diệp ca ca, nếu bọn hắn không trị khỏi bệnh của †a, ngươi phải ban cho chúng án tử!"
Cố Thẩm Diệp lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết ngươi nên an phận đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận