Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 955: Cố Thẩm Diệp Đến Rồi

Chương 955: Cố Thẩm Diệp Đến RồiChương 955: Cố Thẩm Diệp Đến Rồi
- (2)
Ông ta nhấc tay lên, lúc chuẩn bị hạ lệnh xuống, phía xa kia một cột sáng màu đỏ xông thẳng lên trời, trên trời nổ ra hình một bông mẫu đơn.
Thấy vậy, khoé môi Cố An Nhiên hơi kéo lên nói: "Quốc Chủ không cần vội, ca ca ta đến rồi."
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc lúc này mới thở ra một hơi, tâm tư lại đặt lên người tướng lĩnh người Khương.
Cố Thẩm Diệp đứng ở mũi thuyền, chỉ về phía mấy con thuyền cháy đỏ rực phía xa hạ mệnh lệnh.
" Giết sạch bọn chúng." Hắn ta nói không mang theo chút cảm tình nào.
"Rõ!" Binh sĩ dưới quyền Cố Thẩm Diệp đồng thanh đáp lại.
Thuyền buồm phía sau Cố Thẩm Diệp toàn bộ chuyển hướng, đuổi lên phía trước.
Mà con thuyền của hắn, trực tiếp nương theo thế gió, lấy tốc độ vô cùng dị thường dừng lại dưới chân tường thành.
"Ca ca, huynh sắp xếp hết rồi?" Cố An Nhiên có chút kích động hỏi
"An Nhiên không cần lo." Thanh âm Cố Thẩm Diệp trầm ổn nói ra năm chữ.
Cố Thẩm Diệp xuống thuyền, bước vào trong cửa thành, không bao lâu sau đã xuất hiện bên người Cố An Nhiên.
Vô Ngân Quốc Chủ mắt thấy không còn gì phải lo nữa liền đặt hết tâm tư lên trên người tướng lĩnh người Khương.
Ông gác kiếm lên cổ hắn ta, tức giận hỏi: "Ngươi bắt nữ nhi của ta đến nơi nào rồi?"
Cố Thẩm Diệp sắc mặt vốn bình tĩnh sau khi nghe thấy Quốc Chủ Vô Ngân Quốc hỏi như vậy, cũng không ai nhận ra hơi cau mày.
Sau đó, hắn bước lên bài bước, đứng trước mặt Quốc Chủ Vô Ngân Quốc, lạnh giọng nói: " Cách hỏi này của Quốc Chủ quá đỗi dịu dàng."
"Để ta." Giọng Cố Thẩm Diệp thâm trầm.
Sau đó, hắn thúc động dị năng hệ băng, nhưng mà thứ bị kết băng, lại chính là máu huyết của tướng lĩnh người Khương.
Chỉ có điều, hắn không làm đông toàn bộ mạch máu của tướng lĩnh người Khương, mà vẫn giữ lại cho hắn ta chút cảm giác.
Để hắn cảm nhận thứ tư vị sống không bằng chết này.
Quả nhiên, tướng lĩnh người Khương ban nãy còn giữ bộ mặt không sợ trời không sợ đất, đột nhiên kêu gào thảm thiết. Hắn ta quỳ trên mặt đất, hay tay ôm đầu, không nhịn được lăn lộn trên mặt đất, miệng đầy máu gật đầu: "Ta nói..."
"Ta nói... công chúa Hoa Duyệt bị người của ta bắt lên một con thuyền nhỏ, ta cùng bọn họ ước định rồi, nếu như binh sĩ của bọn ta bại trận thì giết chết công chúa Hoa Duyệt, nếu như thắng thì bắt nàng ta vào trong quân doanh, làm quân kỹ."
"Bây giờ có lẽ bọn họ trên đường đi về một hòn đảo nhỏ phía đông, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, ha ha ha ha ha..."
Tướng lĩnh người Khương cười càng thêm điên cuồng: " Bọn ta đã bại trận rồi, có lẽ bọn họ cũng biết tin rồi."
Con ngươi đen tuyền như mực của Cố Thẩm Diệp như phủ lên màu sương giá.
Hắn nhìn Vô Ngân Quốc Chủ nói: "Có thuyền nhỏ không?”
Quốc Chủ Vô Ngân Quốc lúc này đầu óc còn đang ong ong, sợ hãi nữ nhi gặp chuyện chẳng lành.
Nhưng vẫn miễn cưỡng lấy lại tỉnh thần nói: "Có"
"Người đâu, đẩy một chiếc thuyền xuống nước...' Ông ta phân phó.
Cố Thẩm Diệp nhìn Cố An Nhiên nói: "Muội cứ ở đây đợi, ta đi một lúc rồi về." Cố An Nhiên gật đầu với Cố Thẩm Diệp, tỏ ý bảo hắn yên tâm.
Hắn ta bước xuống thành lâu, bước lên con thuyền nhỏ, thúc giục dị năng hệ gió đạt đến cực đại, nhanh chóng hướng về phía đông mà đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn liền nhìn thấy một con thuyền nhỏ, trên thuyền có ba bốn người, Công chúa Hoa Duyệt bị trói chặt tay chân, không thể cử động.
Trong mắt nàng ấy lúc này tràn ngập tuyệt vọng, ôm tâm trạng nhất định phải chết.
Mấy người trên thuyền thương lượng với nhau: "Chúng ta thất bại rồi, con đàn bà này phải chết."
"Nhưng mà ta không muốn chết cùng nàng ta, không đánh đắm thuyền nữa, vứt nàng ta xuống biển đi."
"Được!" Mấy người thống nhất với nhau.
Một giây sau, công chúa Hoa Duyệt liên bị mấy người hợp lực, vứt xuống biển lớn.
Cố Thẩm Diệp vẫn còn cách công chúa Hoa Duyệt một đoạn liền cũng không quản nhiều như vậy nữa, thúc giục dị năng hệ băng tạo ra một cột băng hướng thẳng về phía công chúa Hoa Duyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận