Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 666: Gặt Hái Hậu Quả (1)

Chương 666: Gặt Hái Hậu Quả (1)Chương 666: Gặt Hái Hậu Quả (1)
Sau khi mọi người rời đi, nàng kéo nha hoàn ra ngoài, tuỳ ý ném vào một góc.
Đóng chặt cửa nội viện xong, nàng dùng móng phi hổ trảo rời khỏi phủ Nghi Vương.
Cứ như vậy, toàn bộ phủ Nghi Vương không ai biết Ngũ tiểu thư đã xảy ra chuyện.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, đường phố Tuyên Thành đã vô cùng náo nhiệt.
Ngũ tiểu thư choáng váng, chỉ cảm giác toàn thân giống như bị xe ngựa cán qua, chỗ nào cũng đau nhức.
Nàng ấy từ từ mở mắt ra, dùng tay che đi ánh nắng chói chang, nhìn những người xung quanh đang chỉ trỏ, vô thức cúi đầu nhìn lướt qua cơ thể mình.
Toàn bộ y phục trên người nàng ấy đều không cánh mà bay, những ký ức như cơn ác mộng ùa về.
Nàng ấy sợ hãi thu mình vào một góc, cố gắng hết sức dùng tay che cơ thể của mình lại, vùi mặt thật sâu để không cho người khác nhìn rõ dung mạo của mình.
Có một lão thái thái hoa râm vô cùng ác khẩu: "Chậc chậc, chậc chậc, đây là cô nương nhà ai vậy? Thật là không biết xấu hổ, bị ném về nhà ngoại, thật là xấu hổ." Một phụ nhân khác trẻ tuổi hơn một chút nói: "Lão thái thái, bà nói chuyện làm việc nên tích đức một chút!"
"Cô nương này rõ ràng là bị người ức hiếp, thật đáng thương!" Người phụ nhân nói xong liền cởi áo khoác bên ngoài khoác lên người Ngũ tiểu thư.
Ngũ tiểu thư tỏ vẻ do đẫn, hai mắt trống rỗng nhìn phụ nhân kia, đôi môi nứt nẻ hơi động đậy: "Đa tạ"
Nàng ấy lúc này rất muốn trốn khỏi nơi này, nhưng đám đông vây quanh nơi này như thùng sắt, nàng ấy hoàn toàn không thể thoát ra được.
Những tên ăn mày đó, khi nàng ấy trở về, nhất định phải giết hết không tha cho người nào.
Tuy nhiên, lúc này cơn ác mộng của Ngũ tiểu thư lại ập đến, những người đến xem náo nhiệt mà nàng ấy cho người đánh xe sắp xếp đã đến nơi.
Bọn họ mạnh mẽ xông vào đám đông, trong miệng không ngừng nói: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nhiệm vụ ban đầu của họ là tiết lộ thân phận của Cố An Nhiên sau khi nhìn thấy nàng không mảnh vải che thân.
Ngũ tiểu thư nghe được giọng nói mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác này, vội vàng lấy tay che mặt thật chặt.
Tuy nhiên, những người có nhiệm vụ đó không có ý định dễ dàng bỏ qua cho "Cố An Nhiên”.
Bọn họ tiến lên mấy bước, định động thủ với cô nương trong góc tường, nhưng phụ nhân vừa đưa quần áo cho Ngũ tiểu thư đã ngăn họ lại: "Mấy đại nam nhân các người làm cái gì vậy? Cô nương nhà người ta đã đủ đáng thương lắm rồi, bây giờ các ngươi còn muốn động chân động tay sao?"
"Trong nhà các ngươi không có nữ nhân sao? Không sợ quả báo sao?"
Ba nam tử nhìn phụ nhân trước mặt với vẻ không mấy thiện cảm, sốt ruột đẩy bà ấy ra: "Liên quan gì đến ngươi?"
"Còn không mau cút khỏi đây, cẩn thận ta đánh ngươi bây giờ.
Nhìn thấy đám nam tử này ngang ngược như vậy, phụ nhân kia cũng không dám nói giúp Ngũ tiểu thư nữa, lẩm bẩm gì đó rồi lui ra ngoài đám người, cùng mọi người xem náo nhiệt.
Ba nam nhân cười đùa nói: "Này, vị cô nương này, tại sao ngươi lại che mặt như vậy? Đã sớm bị người ta nhìn thấy hết rồi."
Nói xong, một nam nhân còn kéo bàn tay đang che mặt của Ngũ tiểu thư.
Tuy nhiên, vì Ngũ tiểu thư dùng sức nên nam nhân không hất tay Ngũ tiểu thư ra được.
Điều này làm cho hắn ta có chút khó chịu nói: "Này, ngươi còn ngượng ngùng sao?” Nói xong, hắn ta dùng ca hai tay dùng sức kéo tay của Ngũ tiểu thư ra.
Sau khi kéo ra, ba nam nhân đều trợn tròn mắt ngơ ngác, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong mắt đều là sợ hãi mãnh liệt.
Bọn họ run rẩy nói: "Ngũ... Ngũ tiểu thư, sao lại là người?”
Vốn dĩ ở Tuyên Thành rất ít bách tính bình thường biết một tiểu thư không hề ra khỏi cửa của phủ Nghị Vương này.
Nhưng mà trong đám người không biết ai lại đột nhiên hét lớn một tiếng: "Đây không phải là tiểu thư của phủ Nghi Vương sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận