Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 879: Quỳ Đến Khi Nào Te Xiu Mới Thôi (2)

Chương 879: Quỳ Đến Khi Nào Te Xiu Mới Thôi (2)Chương 879: Quỳ Đến Khi Nào Te Xiu Mới Thôi (2)
Tuân Thu Anh lạnh nhạt nói: "Người sáng suốt đều thấy được tên Thái Tử Tây Chiêu ngu xuẩn kia đối với ngươi có chút tâm tư."
"Vì sao bệ hạ lại cho ngươi xuất cung, ngươi còn không biết sao?"
Vẻ mặt Trương Ngưng lập tức nghiêm nghị nói: "Dạ, bệ hạ, thân đã rõ."
Mà một bên khác, đoàn người Thái Tử Tây Chiêu cũng vê tới dịch quán.
Thập Bát hoàng tử biết tâm tình vương huynh của mình vô cùng không tốt, sau khi bước vào dịch quán, lập tức tìm bừa một cái lý do để rời đi.
Thái Tử Tây Chiêu lạnh lùng nhìn Thập Thất công chúa một cái, lạnh nhạt nói: “Đi theo tal"
Vẻ mặt Thập Thất công chúa không phục đi theo Thái Tử Tây Chiêu tới hậu viện.
Thái Tử Tây Chiêu chắp tay sau lưng, chỉ để lại cho Thập Thất công chúa một bóng lưng lạnh băng.
"Quỳ xuống!" Hắn ta lạnh giọng quát lớn.
Thập Thất công chúa ý đồ làm nũng giống như mọi khi để được miễn phạt quỳ: "Thái Tử ca ca, hôm nay Thập Thất chỉ là nhất thời lở miệng, ta đã biết sai rồi, huynh nhìn xem hôm nay trời đã sắp mưa, huynh miễn phạt quỳ ta một lần này đi?"
Thấy Thái Tử Tây Chiêu không lên tiếng, nàng ta trực tiếp tiến lên vài bước, kéo tay han ta lắc lắc, giọng nũng nịu: "Thái Tử ca ca..."
Thái Tử Tây Chiêu đối với vị Thập Thất công chúa này đã sớm không còn nhẫn nại như trước, lập tức vung tay, lạnh lùng sắc bén nói: "Ta không muốn lập lại lần thứ ba, lập tức quỳ xuống, quỳ đến khi ngươi thanh tỉnh mới thôi."
Thập Thất công chúa bị sự lạnh nhạt vô tình của Thái Tử Tây Chiêu Thái Tử dọa rồi, lập tức sợ hãi lui về phía sau vài bước, quỳ trên mặt đất.
Thái Tử Tây Chiêu thấy nàng ta quỳ xuống, mới cảm thấy hơi vừa lòng: "Ngươi không phải nữ nhi của gia đình bình thường, nói hoặc làm bất cứ việc gì cũng phải dùng não."
"Ngươi có biết ngươi nói nhăng nói cuội ở giữa yến hội, nếu như để cho người khác bắt được nhược điểm, sẽ tạo thành cho Tây Chiêu bao nhiêu tổn thất hay không?"
Thập Thất công chúa cúi đầu, không nói gì.
Trong lòng nàng ta rất không phục, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, có thể có bao nhiêu tổn thất?
Nàng ta cảm thấy Thái Tử ca ca chính là đang mượn cớ, có thể là tâm tình hắn ta không tốt cho nên muốn tìm người xả giận.
Chờ đến khi hắn ta hết giận, tự nhiên sẽ đỡ nang ta len.
Thái Tử Tây Chiêu ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc nhìn Thập Thất công chúa một cái, dứt khoát đi vào thư phòng của mình, suy nghĩ một vài chuyện về mở cửa biên giới.
Đối với sự phát triển của Tây Chiêu, vị Thái Tử này vấn là hết sức để tâm.
Hắn ta đã từng tự thề với chính bản thân mình, phải làm cho Tây Chiêu ở trên tay mình trở nên cường thịnh trước nay chưa từng có.
Chớp mắt đã qua hai canh giờ, mắt thấy đã qua giờ Tý.
Bên ngoài, sắc mặt Thập Thất công chúa đã trắng bệch, trời còn đổ mưa tí tách tí tách.
Người hầu thân cận của Thái Tử Tây Chiêu nói: "Điện hạ, có vẻ như công chúa sắp kiên trì không nổi nữa, có nên cho công chúa đứng lên hay không?”
"Hơn nữa, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn."
Thái Tử Tây Chiêu không hề nâng mí mắt nói: "Để cho nàng quỳ đến khi nào té xỉu mới thôi, để cho nàng nhớ lâu một chút."
Tên hầu thân cận này biết rõ tính tình của Thái Tử, cho nên cũng không dám tiếp tục khuyên can.
Đối diện với ánh mắt của Dạ Tu Mặc, thái tử Tây Chiêu có chút xấu hổ.
Trong lòng hắn trách cứ Thập Thất công chúa là kẻ vụng về bất tài vô dụng, nhưng trên mặt hắn vẫn mang vẻ mặt hiền lành, ôn hòa.
Hắn chắp tay về phía Dạ Tu Mặc, nói: "Nhiếp chính vương, những gì ta nói đều là sự thật. Hoàng muội nàng ấy lớn lên trong cung điện thâm cung, được các quý tộc nuôi dưỡng. Làm sao nàng ấy có thể hiểu được nỗi thống khổ của dân chúng?”
Thập Bát hoàng tử cũng lên tiếng: "Nhiếp Chính Vương, hoàng huynh nói đều là sự thật, nữ nhân trong cung phần lớn kiến thức cũng không nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận