Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 295: Giet Han (2)

Chuong 295: Giet Han (2)Chuong 295: Giet Han (2)
"Hoá ra là ngươi cố tình đổ nước lên đầu ta, ngươi biết điệt nhi của ta là ai không? Là hồng nhân bên cạnh Ân tướng quân."
"Đi! Chúng ta đi gặp Ân tướng quân làm rõ phải trái!" Nói xong, ông ta nhảy dựng lên.
Lúc này Chương Xa mặt đỏ như đít khỉ, tức giận nói: "Ngươi câm miệng!"
Người thúc thúc họ hàng xa trong tộc này, vậy mà lại gây ra đại hoạ cho hắn ta, lúc đó nhìn thấy ông ta, lẽ ra nên xem như không quen biết, tại sao lại mang đưa thứ tai họa đến nơi tốt đẹp này chứ?
Sắc mặt An Tuần đen đến mức có thể nhỏ ra mực, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì trước mặt ta?
Chương Hữu Căn lúc này mới kịp phản ứng, rất nhiều người vây quanh ông ta, sau khi lắc đầu mạnh một cái, ký ức khủng khiếp đêm qua dần dần hiện lên trong đầu ông ta.
Nói như vậy chuyện ông ta đi vào cấm địa, đã bị mọi người phát hiện!
Lúc này ông ta cũng không còn mạnh miệng nữa, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi: "Tướng quân, xin ngài tha cho ta! Ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh!"
Nói xong ông ta lập tức giơ tay lên thê: "Hơn nữa, đêm qua ta lạc đường di vào khu rừng đó, không nhìn thấy gì cả, sau này ta không dám tái phạm nữa, xin ngài hãy bỏ qua cho tai"
Ân Tuần không nói gì.
Bởi vì đây không phải chuyện hắn ta có thể quyết định được, nhưng loại người như Chương Hữu Căn nếu đặt ở trong quân đội, rất dễ bị xử lý bằng quân pháp!
Chương Hữu Căn thấy cầu xin Ân Tuần không có hi vọng, lại nhìn về phía Chương Xa: "Điệt nhỉ tốt của ta, ngươi cầu xin tướng quân tha cho thúc thúc đi, ngươi không phải là hồng nhân trước mặt tướng quân sao?"
Chương Xa trừng mắt nhìn Chương Hữu Căn: "Nếu ngươi là thúc thúc của ta, ngươi nên tích chút đức mới phải, ta sắp bị ngươi liên lụy tới chết rồi đây."
Nói xong, hắn ta vô cùng chán ghét quay mặt đi, như thể không muốn nói chuyện với ông ta nữa.
Điều này khiến Cố An Nhiên vô cùng ngạc nhiên.
Dù sao con người ở thời đại này rất coi trọng thân tộc huyết mạch của mình.
Rất nhiều người không phân định rõ ràng, dù người thân có làm bao nhiêu chuyện sai trái cũng cảm thấy phải đưa tay giúp đỡ.
Chương Xa này rất sáng suốt. Chương Hữu Căn thấy người điệt nhi luôn cung kính hiếu thuận với mình, giờ đây cũng không để ý tới mình nữa, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Ông ta bò đến trước mặt Cố An Nhiên, dập đầu liên tục. .
"Cô nương, ngươi tha cho ta đi, lần sau ta không dám tái phạm nữa.”
Cố An Nhiên thậm chí không nhìn Chương Hữu Căn lấy một cái, nàng nhìn về phía Ngân Dạ, lạnh lùng ra lệnh: "Giết hắn."
Ngân Dạ nhận được mệnh lệnh. ngay lập tức một bóng trắng nhảy tới trước mặt Chương Hữu Căn, cắn đứt yết hầu của ông ta.
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi!
Chương Hữu Căn năm trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Cố An Nhiên đã từng nói kẻ tự tiện xông vào phải chết, cho nên Chương Hữu Căn không thể không chất.
Nếu như ngay từ đầu nàng đã phá vỡ các quy tắc của chính mình, đừng nói đến sau này xây dựng thành trì, ngay lúc này nàng cũng sẽ không thể quản lý được hàng trăm con người ở đây.
Hơn nữa, không chỉ có một mình Chương Hữu Căn, con người ai cũng đều có tính tò mò, một chiêu này cũng là đang giết gà dọa khi. Đã sinh sống trên lãnh thổ của nàng, tiếp nhận sự che chở của nàng, phải tuân thủ các quy củ của nàng.
Ân Tuần và đám binh sĩ thủ hạ của hắn ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt bọn họ đều không có nhiều biểu cảm.
Bởi vì, ngay cả trong quân đội, nếu có người vi phạm thiết quân luật thì vẫn sẽ bị loạn côn đánh chất.
Chủ nhân làm như vậy, cũng không có gì sai.
Ngay cả trên mặt Chương Xa cũng không hề có chút oán hận nào đối với Cố An Nhiên.
Nhưng những bách tính bình thường kia lại sợ hãi đến mức ngã xuống đất.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một tiểu cô nương xinh đẹp lại có thể giết người dứt khoát gọn gàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận