Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 446: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (1)

Chương 446: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (1)Chương 446: Những Con Bọ Chưa Từng Thấy. (1)
Đào Vọng Đường có chút sợ hãi, trong lòng cũng có chút khó chịu, hắn không ngờ Cố An Nhiên có thể dễ dàng xuống tay như vậy.
Dù sao, Đào Ất làm bạn với bọn họ cũng nhiều ngày.
Cố An Nhiên liếc Đào Vọng Đường một cái: "Đi theo tal"
Đào Vọng Đường đi theo sau Cố An Nhiên, đi về phía thi thể của Đào Ất.
Kết quả vừa nhìn thấy não của Đào Ất bản ra tung tóe, hắn liền không nhịn được mà nôn khan, không có lòng dạ nào mà quan sát.
Nhưng mà, Cố An Nhiên phát hiện ra có điều khác thường, trong đầu Đào Ất, có một vài con bọ to bằng con kiến đang liều mạng chui ra, nhúc nhích bò về phía bên kia dòng suối, dường như chỉ cân chậm một chút, chúng sẽ mất mạng.
Cố An Nhiên liếc nhìn dòng suối với ánh mắt nghiêm túc, lại xoay người Đào Vọng Đường lại, mạnh mẽ bắt hắn nhìn.
"Ngươi nhìn kỹ xem, hình như trong đầu Đào Ất bị loại bọ này ký sinh."
Lúc này Đào Vọng Đường mới bỏ ngón tay che mắt ra nhìn, quả nhiên toàn bộ đều là những con bo cuc ky ghe tom.
"An Nhiên cô nương, sao ta cứ cảm thấy hình như chúng muốn chạy xuống nước?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, ta đoán Đào Ất đã không nghe lời †a, uống nước lã, sau đó mới bị ký sinh."
Cố An Nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Bởi vì hai người Cố An Nhiên và Đào Vọng Đường ở chỗ này đã lâu, cho nên những người khác cũng đều tới.
Toàn bộ bọn họ đều nhìn thấy bọ trong đầu Đào ẤT.
Da đầu Đại Cường tê dại hỏi: "An Nhiên cô nương, những con côn trùng này là sao vậy?”
Cố An Nhiên giống như đang cảnh cáo nói: "Chắc hẳn là hắn không nghe lời ta, ăn đồ ăn trong núi, hoặc là uống nước, bị một loại bọ chưa từng thấy ký sinh."
"Sau đó, hắn không khống chế được bản thân, thói quen của hắn cũng dần dần biến thành thói quen của loài bọ này."
"Mới chỉ có mấy ngày đã ký sinh thành cái dạng này, cho dù hắn biết điều đó cũng không có cách nào để trị."
"Cho nên các ngươi, không nên ăn lung tung bất cứ thứ gì ở nơi này." Cố An Nhiên dặn dò.
Tất cả mọi người lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trọng: "An Nhiên cô nương, chúng ta biết rồi, ngươi yên tâm đi."
Thế nhưng, một người hầu của Đào Vọng Đường, rõ ràng có chút không yên lúc trả lời, hơn nữa trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Cố An Nhiên nhìn thi thể Đào Ất nói: "Đại Cường, Nhị Cường, các ngươi đi tìm củi khô trước đi, thi thể này nhất định phải thiêu hủy."
"Được." Hai người nhanh chóng đi nhặt củi.
Những người khác cũng đi hỗ trợ, chỉ có một người phản ứng chậm vài nhịp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đào Vọng Đường cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường, cao giọng nói: "Đào Thất, sao ngươi lại ngẩn người ở đây? Còn không mau đi hỗ trợ mọi người?"
Lúc này Đào Thất mới kịp phản ứng, định đi nhặt củi.
Cố An Nhiên lại đưa tay ra ngăn lại: "Cho một chút, ngươi ở đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Đào Vọng Đường nhìn Cố An Nhiên nhíu chặt mày, trong lòng hắn vô cùng lo lắng.
Hắn đang nghĩ, Đào Thất sẽ không giống Đào Ất chứ? Vậy chẳng phải là lúc nào cũng có thể giết người?
Nghĩ đến đây, Đào Vọng Đường lặng lẽ di chuyển từng bước nhỏ, đến gần Cố An Nhiên.
Đào Thất nghe thấy giọng nói của Cố An Nhiên, hắn ta dường như nghe được giọng nói của nữ Diêm La, lại nhìn thấy cái chết của Đào Ất, hắn ta liền sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
"An... An Nhiên cô nương, cô nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì?" Hắn ta nơm nớp lo sợ nói.
Cố An Nhiên khoanh hai tay, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Ngươi cũng ăn đồ ăn trong núi này đúng không”
"Ngươi uống nước lã hay ăn cái gì khác?" Cố An Nhiên hỏi.
Đào Thất không dám thừa nhận, hắn ta sợ nếu hắn ta thừa nhận sẽ bị một nhát rìu chém thành đôi.
Cho nên hắn ta liều mạng lắc đầu giải thích: "An Nhiên cô nương, ta không ăn bậy bạ, cầu xin cô nương tha cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận