Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 371: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? q)

Chương 371: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? q)Chương 371: Là Bởi Vì Ta Ngốc Sao? q)
Mỗi lần cô nương An Nhiên dẫn hắn ta ra ngoài cũng sẽ cho hắn ta tiền.
Nhưng số lần hắn ta đi ra ngoài không nhiều, cho nên còn lâu mới được nhiều tiên như ca ca.
Đại Cường trợn mắt nhìn Nhị Cường: "Sao đệ lại dài dòng như vậy?”
Nhị Cường: ?
Đại Cường càng ngày càng không kiên nhẫn: "Ta còn chuyện chính phải làm, đệ nhận lấy đồ đi, đừng chậm trễ thời gian của ta."
Nói xong, hắn ta không cho Nhị Cường cơ hội nói chuyện mà đi thẳng đến nhà sát vách.
Không lâu sau, bên nhà sát vách truyên đến giọng nói của Đại Cường: "Mạt Nương, nàng đang bận chuyện gì à? Ta có việc quan trọng muốn nói với nàng."
Mạt Nương vừa nghe thấy tiếng của Đại Cường thì vội vàng từ trong nhà đi ra, nàng ấy mỉm cười và nói: "Chuyện quan trọng gì mà nhất định phải nói bây giờ?"
Đại Cường có chút thẹn thùng gãi đầu một cái, sau đó hắn ta mở nắp hộp gỗ lên: "Mạt Nương, ta thích nàng!"
"Nàng có thể làm vợ ta không? Ta nhất định sẽ tốt với nàng và Bảo Nhi." Đại Cường vội vàng bộc lộ tình cảm.
Nhị Cường nghe ca của mình nói với Mạt Nương như vậy, hắn ta tự vỗ vào gáy của mình.
Hắn ta cũng không biết ca ca đến để nói lời này!
Hắn ta có thể thấy được Mạt Nương có hứng thú với ca ca mình, nhưng mà yêu thích là yêu thích còn thành hôn là thành hôn.
Hơn nữa, người ca ca này của hắn ta chưa từng yêu đương đàng hoàng với Mạt Nương mà lại nói thẳng là muốn Mạt Nương làm vợ mình thì cũng hơi quá sức.
Sợ là Mạt Nương sẽ không đồng ý, hầy! Ca ca ngốc!
Quả nhiên, vừa nghe Đại Cường nói thằng là muốn kết hôn với mình, nụ cười trên mặt Mạt Nương biến mất không còn dấu vết.
Vẻ mặt nàng ấy áy náy: "Đại Cường, ta xin lỗi! Ta vẫn không có ý muốn thành hôn lần thứ hai."
Quả phụ ở thời đại này muốn thành hôn lại từ đầu thì không chỉ phải trải qua cửa ải trong lòng mình, mà còn phải qua cửa ải của những người khác.
Bởi vì sẽ có vài lời đàm tiếu ra vào.
Quan trọng nhất là Mạt Nương cảm thấy Đại Cường rất tốt, có lẽ hắn ta xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn.
Mà chính nàng ấy đã từng thành hôn, còn có thêm một đứa con trai, quan trọng hơn là lúc nàng ấy sinh Bảo Nhi thì thân thể bị tổn thương, có thể sau này không thể sinh đẻ được nữa. Nếu thật sự đến với Đại Cường thì thật giống như đang làm hại hắn ta.
Đây cũng chính là lý do vì sao tuy Mạt Nương bất giác thân cận với ĐẠi Cường nhưng vẫn không dám công khai.
Đại Cường lại bất thình lình nói ra như vậy khiến tâm trạng Mạt Nương rối bời, nàng ấy vừa có chút vướng mắc vừa có chút tự tỉ.
Đại Cường vừa nghe Mạt Nương từ chối mình thì tắt hẳn nụ cười trên mặt và chuyển thành vẻ mặt đau thương.
"À, ta biết rồi." Hắn ta cúi thấp đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói một câu.
Hắn ta cảm thấy có lẽ Mạt Nương cũng ghét bỏ hắn ta vì hắn ta ngốc sao? Nhưng hắn ta ngốc không có nghĩa là hắn ta sẽ không cưng chiều vợ mà? Hắn ta cũng có thể kiếm tiền mà?
Nhưng mà khi còn bé, người trong thôn đều nói hắn ta là kẻ ngốc, sau này sẽ không có cô nương nào đồng ý gả cho hắn ta.
Nhưng mà mẹ còn nói là chỉ cần hắn ta đủ thiện lương và chân thành thì nhất định sẽ có cô nương nào đó yêu thích hắn ta. Bây giờ hắn ta không biết nên tin lời mẹ nói hay là tin những câu nói kia của người dân trong thôn.
Mạt Nương thấy Đại Cường khó chịu, trong lòng nàng ấy cũng băn khoăn: "Đại Cường, xin lỗi, ngươi...'
Đại Cường ngẩng đầu lên thì chợt thấy Mạt Nương đang nhíu mày. Hắn ta bất giác đưa tay lên, dùng ngón tay cái vuốt ve chân mày của nàng ấy.
"Nàng khó chịu như vậy để làm gì? Nàng cũng biết ta là người cứ không có chuyện gì là thích đi nói liều mà!"
"Vừa rồi ta nói liều đấy, nàng đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận