Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 400: Dưới bay Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (2)

Chương 400: Dưới bay Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (2)Chương 400: Dưới bay Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (2)
"Ta phát hiện vài thứ dưới nước nên mới đi kiểm tra lâu một chút."
Bấy giờ Nhị Cường mới thu lại vẻ trách móc, tò mò hỏi: "Dưới nước có cái gì?"
"Một cái rương, có vẻ như được niêm phong rất kỹ, chúng ta vớt nó lên đi."
Ngay sau đó, lại như sợ Nhị Cường không chịu, Đại Cường vội bổ sung một câu: "Thứ đó nặng lắm, ta không nhấc nổi."
Vốn nếu không nói những lời này thì Nhị Cường sẽ xuống.
Thế nhưng, vì câu này mà Nhị Cường không thể không hỏi thêm, dù sao ca hắn cũng rất khỏe.
"Nói thật đi, tại sao muốn ta đi xuống với ngươi?"Nhị Cường nhíu mày hỏi.
Đại Cường gãi gãi đầu, rất không thiện ý nói: "Không biết vì sao, dòng nước ở chỗ đặt cái rương kia lạnh lắm..."
"Ta sực nhớ đến những lời thôn trưởng thôn này nói, chợt cảm giác trong lòng tê dại, rét lạnh cả người."
Nhị Cường nhướng mày, không nói thêm gì nữa, lý do này có vẻ là thật.
Đừng nhìn ca ca hắn đi theo An Nhiên cô nương, chém người như chém cải trắng mà lầm, thật ra hắn ta vẫn rất sợ những thứ mà mình không thể nhìn thấy.
Hai anh em xuống nước, bơi về phía chỗ để rương.
Quả nhiên giống như Đại Cường nói, càng tới gần cái rương kia, dòng nước càng lạnh, rong rêu cũng càng ngày càng nhiều.
Không lâu sau, Đại Cường đột nhiên hoảng sợ, hoảng sợ ra hiệu cho Nhị Cường: Lão Nhị, cổ chân của ta hình như bị ai đó tóm lấy, ta tránh không ra, ngươi mau giúp ta.
Nhị Cường vốn đã bị nước hồ lạnh như băng này dọa sợ hết hồn, vừa thấy Đại Cường nói như vậy, lông tay suýt dựng đứng.
Hắn ta nhìn xuống mắt cá chân của Đại Cường, chẳng có gì cả...
Nếu không phải ở trong nước, bây giờ mồ hôi lạnh của hắn ta chắc chắn đã tuôn như suối.
Hắn ta vốn tưởng ca ca mình bị cây thủy sinh quấn lấy, nhưng giờ lại nghĩ ao này quả thực có chút tà ám.
Nhưng mà, hắn ta không thể trơ mắt nhìn ca ca hắn chết đuối ở đây.
Vậy nên hắn ta ra dấu tay hỏi: Chân nào?
Đại Cường duõi thẳng chân trái: Chân trái.
Sau đó trưng ra bộ mặt ủ rủ, khoa tay múa chân: "Lão Nhị này, nếu không được thì ngươi đi lên trước đi."
Nhị Cường lười phản ứng lại Đại Cường, ôm chân trái hắn ta kéo mạnh, Đại Cường gào khóc đau đớn nhưng cuối cùng cũng thoát ra được.
Vì đã ở dưới nước quá lâu nên hai huynh đệ đều ngửa đầu ra thở.
Nhị Cường nói: “Hay là quên thứ này đi, chúng ta về."
Đại Cường bĩu môi: "Không được, ta không thể vô cớ bị kéo khơi khơi thế được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, An Nhiên cô nương sẽ báo thù cho †a.
Nhị Cường khoát tay nói: "Được, vậy mau mang cái rương lên đây.
Hai người lại chìm xuống đáy nước, một người nâng một bên rương lên.
Người thì nổi lên, nhưng khi cái rương rời khỏi mặt nước, nó chợt như bị thứ gì đó kéo lại.
Dù có nâng thế nào cũng không nâng lên được...
Đại Cường và Nhị Cường liếc nhau một cái, có thể thấy được sự sợ hãi trong mắt nhau.
Răng Đại Cường bắt đầu va vào nhau kêu lập cập: 'Lão Nhị, phải làm gì bây giờ?”
Nhị Cường còn chưa nói chuyện, giọng Cố An Nhiên đã truyên đến. "Hai người các ngươi sao vậy, làm gì dưới đó mà lâu thế?"
Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường nghe được giọng nói này như thể nghe thấy tiếng trời...
Cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy đột nhiên biến mất.
"An Nhiên cô nương, chúng tôi tìm thấy một cái rương ở dưới nước nhưng không nhấc lên được.' Đại Cường nhanh chóng giải thích tình hình.
Cố An Nhiên khẽ cau mày nói: "Bỏ cái rương xuống, đây là đồ của thôn người ta, các ngươi không nên đụng vào."
Nàng không muốn gặp phải phiền toái gì, chỉ muốn giải quyết xong chuyện Đào Vọng Đường rồi mau chóng quay về trấn Kính Hồ.
Đại Cường và Nhị Cường nghe vậy, vội vàng ném cái rương trong tay đi.
Đại Cường chột dạ nhìn Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, ngươi nói đúng, ta và lão Nhị lên ngay."
Vì ném lại cái rương kia xuống nước nên cảm giác lạnh lẽo thấu xương cũng biến mất không thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận