Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 590: Trom Ga Khong Thanh Còn Mất Luôn Nắm Thoc (1)

Chuong 590: Trom Ga Khong Thanh Còn Mất Luôn Nắm Thoc (1)Chuong 590: Trom Ga Khong Thanh Còn Mất Luôn Nắm Thoc (1)
Đến buổi tối, Cố An Nhiên vừa dùng bữa vừa hỏi Nam Liên: "Thế nào? Phía sau nữ nhân kia còn tác quái nữa không?”
Nam Liên gật đầu, thành thật nói: "Nguyệt Mạn kia lại đến phòng phó thành chủ đại nhân một chuyến, ta tìm người tìm hiểu qua, là nàng ta lén hỏi phó thành chủ đại nhân muốn con hổ kia"
Nghe Nam Liên nói xong, ánh mắt Cố An Nhiên dần dần trở nên lạnh lùng.
Nam Liên nhận ra sự khác thường của Cố An Nhiên lập tức giải thích: "Có điêu, phó thành chủ đại nhân đã từ chối nàng ta, hơn nữa còn bảo Nguyệt Mạn đừng chọc giận người nữa."
Cố An Nhiên nghe xong, sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Nam Liên hỏi: "Chủ tử, người đã không thích Nguyệt Mạn như vậy, vì sao không dứt khoát...'
Phía sau lời này, Nam Liên không có nói thẳng ra, mà là làm một động tác cắt cổ.
Dù sao, ở trong lòng Nam Liên, Cố An Nhiên vẫn luôn là người quyết đoán, những người như vậy bình thường sẽ không thể sống sót dưới tay chủ tử, nhưng lần này chủ tử lại tha mạng cho nàng ta, nàng ấy không khỏi có chút tò mò. Cố An Nhiên hơi khó xử: "Trước kia ca ca của Nguyệt Mạn Nguyệt Te, ta và ca ca là cùng một tiểu đội."
"Tất cả mọi người đều là đối tác có thể phó thác sau lưng, hơn nữa Nguyệt Tề lại là vì ca ca mà chết, ta không thể giết Nguyệt Mạn được."
"Vậy trước kia người chưa từng gặp qua nữ nhân này sao?" Nam Liên có chút tò mò hỏi.
Cố An Nhiên lắc đầu nói: "Chưa từng, lúc ấy Nguyệt Ta cùng Nguyệt Mạn di lạc, hắn vẫn chỉ luôn nói với đồng đội chúng ta rằng hắn có một muội muội hơi ngang ngược."
"Sau khi Nguyệt Te an nghỉ, tuyên bố có rất nhiều nhiệm vụ đều là tìm muội muội hắn, ta đoán là sau này ta sẽ tìm thấy thôi."
Nam Liên có chút khó xử mím môi nói: "Nếu người này còn tiếp tục tác quái, người sẽ làm gì?"
Cố An Nhiên nhìn thoáng qua căn phòng của Nguyệt Mạn nói: "Vậy thì phải xem nàng ta định tác quái như nào, đi quá giới hạn ta tuyệt không nhân nhượng.
Lúc đó là ban đêm, Cố An Nhiên đã nghỉ ngơi, còn trong phòng Nguyệt Mạn đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ở tận thế, nàng ta cùng ca ca đi lạc, là một nữ nhân kém cỏi và không có siêu năng lực nhưng nàng ta có thể sống sót, tuyệt đối không phải là một kẻ ngây thơ, mà là một kẻ không từ một thủ doan nao.
Nàng ta biết cách điều khiển trái tim của mọi người một cách thành thạo!
Vì thế nàng ta đã ra lệnh cho tiểu nha hoàn: "Ta có chuyện muốn giao cho ngươi xử lý, nếu chuyện này làm tốt, lợi ích sẽ không thiếu ngươi, hiểu chưa?"
Nha hoàn kia gật đầu nói: "Vâng, Nguyệt tiểu thư, nô tỳ đã biết."
Nha hoàn này trước đây cũng không phải người của thành Kính Hồ, mà là người Nguyệt Mạn mang theo từ bên ngoài vào, cho nên cũng giống như nàng ta, người không ngay thẳng chỉ muốn một lòng một dạ lấy lòng Nguyệt Mạn, đạt được càng nhiều chỗ tốt.
"Ngươi, đêm nay đi ra ngoài vụng trộm, tìm một vài đứa trẻ, mua một ít đồ ăn cho bọn chúng, để cho bọn chúng truyền thông tin ra ngoài: Trong lòng Nguyệt Mạn đã có tính toán trước.
"Người nói cái gì?" Nha hoàn cúi đầu hỏi.
"Vâ chuyện ca ca ta dùng tính mạng cứu phó thành chủ, ta hy vọng dân chúng cả thành đều biết." Nguyệt Mạn lạnh lùng nói.
Bắt cóc đạo đức, có đôi khi vẫn rất hữu ích, huống chỉ là ơn cứu mạng.
Hơn nữa, với tư cách là thành chủ và phó thành chủ, nếu là chịu ơn của ca ca nàng ta lại biểu hiện lạnh nhạt, đến lúc đó dân chúng thành Kính Hồ khó tránh khỏi sẽ hoài nghi nhân phẩm của bọn họ.
Đây là chuyện mà thành chủ thành Kính Hồ cùng phó thành chủ không muốn nhìn thấy, như vậy cũng có thể bảo đảm địa vị của mình ở thành Kính Hồ.
"Vâng, nô tỳ sẽ ra khỏi phủ thành chủ an bài chuyện này." Ánh mắt nha hoàn kia lóe lên nói.
"Nhớ kỹ, đừng để người ta nhìn thấy mặt ngươi, làm bí mật một chút." Nguyệt Mạn mệt mỏi dặn dò.
"Vâng." Nha hoàn trả lời rồi đi ra ngoài.
Nguyệt Mạn ngáp một cái, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận