Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 882: Tình Cờ Gặp Gỡ (1)

Chương 882: Tình Cờ Gặp Gỡ (1)Chương 882: Tình Cờ Gặp Gỡ (1)
Trương Ngưng quay sang nhìn nha hoàn bên cạnh, nói: "Tất nhiên là ta muốn ghé thăm những cửa hàng quần áo, trang sức và trang điểm tốt nhất ở thành Kính Hồ rồi!"
Nha hoàn khó hiểu nói: "Nhưng tiểu thư, những thứ này bệ hạ chúng ta đã ban thưởng cho người rất nhiều. Phần thưởng trong cung đều là tốt nhất, cửa hàng bên ngoài chưa chắc có thể so sánh được!"
Trương Ngưng xua tay nói: "Đi mua sắm là mua đồ cho vui. Về phần trong nhà có bao nhiêu, cái đó ta không nghĩ đến."
"Hơn nữa, hiện tại ta cũng là người đi làm lãnh lương, tiền kiếm được không tiêu thì có ngốc nghếch quá không?”
Nha hoàn gật đầu hiểu ý, từng bước đi theo Trương Ngưng.
Đến một cửa hàng trang sức, Trương Ngưng cùng nha hoàn của mình liên đi vào, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc kẹp tóc bằng vàng khảm mã não đỏ.
"Đẹp quá." Nha hoàn cũng nhìn chằm chằm chiếc trâm cài vàng, khẽ cảm thán.
Trương Ngưng đến gần và nói với người bán hàng: "Cảm phiền ngươi cho ta xem qua chiếc kẹp màu vàng này." Chủ tiệm trang sức vừa nhìn thấy Trương Ngưng, lập tức trở lên nhiệt tình. Ông ta cảm thấy nàng là một người có tiền.
"Được, được." Ông ta vui vẻ đáp lại bằng một nụ cười.
Sau đó liền lấy ra chiếc trâm vàng, hai tay đưa cho Trương Ngưng, nói: "Cô nương, của cô đây. Cô quả thật có đôi mắt tinh tường."
Trương Ninh lấy chiếc trâm vàng cài vào tóc nha hoàn bên cạnh mình, nhìn một vòng rồi khen ngợi: "Trông đẹp quá."
Nha hoàn hiểu chuyện đáp: "Tiểu thư, người đeo chiếc kẹp tóc này sẽ đẹp hơn đấy."
"Cái này là ta tặng cho ngươi." Trương Ngưng cười nói.
Sau đó, nàng nhìn người bán hàng và hỏi: "Cái kẹp tóc vàng này giá bao nhiêu?”
Nhưng người bán hàng lại tiếp tục nói: "Cô nương chỉ muốn chiếc kẹp tóc này thôi sao? Cửa hàng của ta vừa có một lô hàng mới, cô có muốn xem qua không?”
Trương Ninh nghĩ dù sao cô cũng muốn đi mua sắm nên cũng không từ chối.
"Được, dẫn ta đi xem."
Người chủ tiệm đích thân đưa Trương Ngưng đi xem trang sức mới của của hàng ông ta.
Quả thực, kiểu dáng khá độc đáo, không giống những nơi bán trang sức khác, chỉ có duy nhất một kiểu mẫu, không có sự sáng tạo. Trương Ngưng nhìn qua một lượt, liền chú ý đến một chiếc kẹp tóc.
Đang lúc vui vẻ ngắm nhìn những đồ trang sức có trong quầy, liền nghe thấy tiếng của Thái tử Tây Chiêu: "Trương tiểu thư, thật trùng hợp."
Trương Ngưng quay lưng lại, không cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe thấy giọng nói, nàng đã bất giác khẽ cau mày.
Nhưng bây giờ đã gặp nhau, không lên tiếng chào hỏi e là có chút không thích hợp.
Nàng cẩn thận chuẩn bị một nụ cười giả tạo hoàn hảo, quay người nói: "Thái tử điện hạ..."
Tuy nhiên, Thái tử Tây Chiêu lại xua tay và nói: "Ra khỏi cung không cần phải qua lễ nghỉ với ta, không cần gọi ta là Thái tử."
"Nàng có thể gọi ta Thanh Huyền." Hắn bình tĩnh đi đến.
Trương Ngưng vẫn là khách khí đáp: "Điện hạ, cái này không thích hợp cho lắm."
Thái tử Tây Chiêu thấy Trương Ngưng không hề thay đổi lời nói, cũng không tức giận, cười khen: "Hai chiếc trâm cài tóc mà Trương tiểu thư nhìn trúng quả thật không tồi."
Sau đó nhìn người chủ tiệm nói: "Hai chiếc kẹp này, ta trả tiền, tặng cho Trương tiểu thư." Trương Ngưng lập tức ngăn cản hắn, nói: "Điện hạ, không cần làm vậy đâu ạ."
Nói xong nàng liền lấy ra một tờ bạc đặt lên quầy của chủ tiệm, cùng lúc đó, cận vệ của Thái tử Tây Chiêu cũng đặt một miếng vàng lên quầy.
Người chủ tiệm bối rối một lúc, không biết phải thu tiền của ai.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy vị hoàng tử này là người mà ông ta không thể đắc tội.
Vì vậy, ông ta mỉm cười nói: 'Như vậy đi... hai vị đây đã cùng nhau trả tiền, ta cảm thấy nhận tiền của cô nương thì thật không có đạo lý cho lắm, dù sao chúng ta cũng nên ưu tiên phụ nữ."
Nói xong, hắn nhận lấy hai thỏi vàng do thị giả của Thái tử Tây Chiêu đưa.
Sắc mặt Trương Ngưng tối sam, nhưng bây giờ nàng để chiếc kẹp tóc ở đây cho chủ tiệm và nói không muốn nữa thì thật xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận