Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 197: Biến Mất Ngay Lập Tức. (1)

Chương 197: Biến Mất Ngay Lập Tức. (1)Chương 197: Biến Mất Ngay Lập Tức. (1)
Nhị Cường nhìn bộ dạng ân cần của Đại Cường đối với Mat Nương, hắn ta hơi vểnh mặt lên, hai mặt nhìn trời, thở dài một hơi.
"Ca ca lớn không thể giữ trong nhà được rồi!"
Nhưng mà nếu thực sự như vậy, có ai đó sẵn sàng tiếp quản ca ca ngốc nghếch này của mình, hắn ta cũng coi như không phụ lời mẫu thân dặn dò.
Nghĩ đến đây, Nhị Cường giả vờ làm bộ dạng thê lương, thu dọn bộ quần áo mỏng manh của mình, lẩm bẩm: "Ai nha, đi làm việc, phải kiếm tiền đi tiệm tạp hóa tự mua quần áo ấm cho mình thôi."
Nhị Cường vừa dứt lời, Hà lão thái thái đã ôm trong tay hai cái áo khoác bông di tới: "Nhị Cường, đây là mấy cái áo khoác bông ta đã bỏ công may cho ngươi và Đại Cường. Bây giờ trời đã lạnh rồi, y phục trên người ngươi có hơi mỏng, mặc áo khoác vào giữ ấm."
"Vẫn là lão phu nhân tốt nhất." Nhị Cường cười hì hì nói.
So với ca ca tốt của hắn ta thì tốt hơn rất nhiều, ca ca tốt đâu có phát hiện y phục đệ đệ mình rất mỏng manh...
Hà lão thái thái nhịn không được cười ra tiếng, vỗ vỗ trán Nhị Cường nói: "Tiểu tử này, sao lại đột nhiên trở nên hẹp hòi như vậy? Ca ca ngươi nếu có một người có thể thấu hiểu bầu bạn, không phải là chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt, nhưng ta chỉ là cảm thấy cuộc sống của mình có chút cô đơn, không còn thú vị nữa” Nhị Cường mỉm cười nói.
Sau đó, Hà lão thái thái bắt đầu làm việc mà tất cả các lão thái thái đều thích làm... thúc giục kết hôn.
"Ngươi cảm thấy không có ca ca bầu bạn bên cạnh sẽ nhàm chán sao? Vậy thì ngươi cũng nên tìm một cô nương đi. Ở đây cô nương gia chưa ga cũng không ít, ngươi đi săn lợi hại như vậy, tâm nhìn cũng không tệ, người ta nhất định sẽ coi trọng ngươi."
"Đến lúc đó, bên cạnh ngươi cũng sẽ có người chia sẻ biết nóng biết lạnh, e rằng ca ca muốn dính líu với ngươi, ngươi còn thấy phiền toái ấy chứ ha hai"
Hà lão thái thái nhịn không được cười ra tiếng.
Tuy nhiên, Nhị cường nghe Hạ phu nhân nói lại đỏ bừng mặt mày: "Bà... bà đang nói mò cái gì vậy? Tìm được một người hiểu nhau để bầu bạn đâu có dễ dàng như vậy."
“Ta không nói chuyện với bà nữa, ta đi làm việc đây." Nói xong, hắn ta bỏ chạy như vừa bôi mỡ vào chân. Nếu hắn ta còn ở lại đây thêm một lúc nữa, lão thái thái e rằng có thể không chỉ cùng hắn ta thảo luận vấn đề tìm cô nương để thành hôn, mà còn nói đến chuyện sinh hài tử, thật là đáng sợ, thà chạy trốn trước còn hơn.
Hà lão thái thái bóng lưng Nhị Cường đang chạy trốn, cười nói: "Tiểu tử ngốc nghếch này.......
Những ngày sau đó, Đại Cường thỉnh thoảng sẽ cho mọi người xem những đồ chơi nhỏ mà hắn ta đã mua ở cửa hàng tạp hóa.
Hắn ta còn nói với những thôn dân chạy nạn chuyện cửa hàng tạp hóa có những thứ trên trời dưới đất đều không có, dường như mọi thứ đều có thể tìm thấy ở cửa hàng tạp hóa đó.
Điều này khiến mọi người rất tò mò về cửa hàng tạp hóa mà Đại Cường nhắc đến rốt cục là như thế nào.
Có Đại Cường ở trước mặt mọi người nói chuyện mỗi ngày, khả năng tiếp nhận những điều mới lạ của mọi người đã tăng vọt.
Ngay cả Vương Ngọc Liên cũng yêu thích không thể buông tay bộ quần áo của Mạt Nương và Bảo Nhi, chúng thực sự rất ấm áp!
Hơn nữa, y phục đó còn có mũ, rất phù hợp để mặc trong những ngày mùa đông.
Thấy thời cơ đã đến, Cố An Nhiên tìm một nơi vắng vẻ, đi vào khu vực quần áo trong không gian, cẩn thận lựa chọn bốn cái áo khoác lông. Nàng mang áo lông về lều vải, Vương Ngọc Liên nhìn áo lông thì trợn cả mắt lên.
"Đây không phải quân áo Mạt Nương đang mặc sao? An Nhiên cô nương, sao trên tay ngươi lại có nhiều như vậy?" Vương Ngọc Liên hỏi.
Cố An Nhiên cười nói: "Ta cũng mua ở cửa hàng tạp hóa, nhưng mấy hôm trước quên lấy ra."
"Y phục này cho bà, Điềm Nha, Đại Bảo mỗi người có một cái, ta cũng có một cái."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận