Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 586: Tran Ngap Mui Tra. (1)

Chuong 586: Tran Ngap Mui Tra. (1)Chuong 586: Tran Ngap Mui Tra. (1)
Thế nhưng, nó không quản hai người ở trước lều nữa, nó cảm nhận được có mùi nguy hiểm phát ra từ bên trong lều.
Khi mà nó muốn xông vào bên trong lều, thì Cố An Nhiên dẫn con hổ màu vàng đi ra ngoài.
Hai gã thiên hộ há hốc mồm, thậm chí còn có chút sợ hãi lùi về sau.
"Thành... thành chủ, ngài bắt được con hổ to như vậy ở đâu vậy?" Một gã thiên hộ lắp bắp miệng hỏi.
"Sau núi." Cố An Nhiên trả lời ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Dù sao thì, con hổ này so với con hổ trong lồng sắt tối hôm qua hoàn toàn khác nhau.
"Nó... sẽ không cắn người chứ?" Thiên hộ tiếp tục hỏi.
"Không cắn." Cố An Nhiên trả lời.
Mắt thấy thiên hộ liếc nhìn con hổ, còn muốn tiếp tục hỏi thêm gì đó, lại bị Cố An Nhiên cắt ngang.
"Được rồi, các ngươi không cần lo lắng về con hổ này, đi làm những việc ta giao cho các ngươi đi"
"Vâng, thành chủ đại nhân." Hai gã thiên hộ chắp tay cung kính rồi lùi vê. Ngân Dạ nhìn con hổ, ánh mắt không mấy thiện cảm: "Ngươi từ đâu đến cái đồ đê tiện kia? Tại sao lại bám lấy chủ nhân của ta?
Con hổ liếc nhìn Ngân Dạ, thờ ơ nói: "Ta không so đo với một con sói."
Ngân Dạ nhìn vào ánh mắt khinh thường của con hổ, lập tức nổi giận: "Ngươi nói cái gì? Ta chính là Lang Vương!"
Con hổ vẫn không thèm để ý: "Cũng không phải là một con sói thôi sao?"
Ngân Dạ bị con hổ làm cho tức giận nói: "Ngươi không phải cũng chỉ là một con hổ thối thôi sao? Chúng ta hãy so tài đi!"
Kích thước của Ngân Dạ đã tăng gấp ba gấp bốn lần, cho nên bây giờ đứng trước mặt một con hổ to gấp đôi, trông nó cũng không hề nhỏ bé gì.
Hơn nữa thời gian nó biến dị đã lâu, dù trước mặt là con hổ, thì cũng không hề yếu kém gì.
Vừa đúng lúc là con hổ cũng muốn so tài một lần với Ngân Dạ, dù sao thì nó cũng có thể cảm nhận sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể nó, cũng có thể thử một chút.
Con hổ: "Được! So thì so! Ta sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục."
Sau khi nói xong, con hổ gầm lên một tiếng, Ngân Dạ cũng ngước lên trời tru một tiếng.
Con hổ và sói lao vào đánh nhau, nhưng tốc độ của chúng quá nhanh, làm cho người khác không cách nào có thể thấy được các động tác của bọn chúng.
Mọi người chỉ thấy được một cái màu vàng một cái màu bạc quấn vào nhau, không dễ gì có thể thưởng thức được một cuộc chiến như vậy.
Tuy nhiên, thân là dị năng giả Cố An Nhiên có thể thấy rõ được từng động tác của bọn chúng.
Năng lực của con hổ chắc chắn là cường hoá tốc độ cùng với dị năng hệ kim, tuy bị móng vuốt của Ngân Dạ cào trúng nhiều lần, nhưng mấy vết thương đó không nghiêm trọng lắm.
Bàn luận một hồi, thì trên người Ngân Dạ bắt đầu xuất hiện một vài vết thương nhỏ.
Nhưng suy cho cùng Cố An Nhiên dùng nước linh tuyền nuôi nó, hơn nữa nó còn sử dụng thành thạo sức mạnh, con hổ dần dà tuột lại phía sau.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên cảm nhận được, nếu cho con hổ này thêm một chút thời gian nữa, để nó dần làm quen với sức mạnh của nó, nói không chừng nó có thể ngang hàng với Ngân Dạ.
Mắt thấy con hổ và Ngân Dạ đánh càng lên cao, Cố An Nhiên la lên một tiếng: "Dừng lại! Không được đánh nữa!"
Ngân Dạ và con hổ đều đồng loạt dừng lại, đi về lại bên cạnh Cố An Nhiên.
Vẻ mặt lúc này của Ngân Dạ lộ ra vẻ ủy khuất: "Chủ nhân, là do ta không tốt sao? Tại sao ngươi lại đi tìm con thú khác."
Với giọng điệu này, nghe như thể Cố An Nhiên là một tra nữ, đang trước mặt Ngân Dạ bôi nhọ nó.
Cố An Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Ta không có, ta định đưa nó cho ca ca của ta, thuận tiện tìm cho ngươi một người bạn, ngươi không phải cảm thấy nhàm chán khi không thấy được Thần Phong sao?"
Ngân Dạ sau khi nghe xong con hổ này không phải là đi theo Cố An Nhiên, lúc này mặt mày liền vui vẻ nhìn con hổ: "Lêu lêu lêu..."
Con hổ lộ ra vẻ cao ngạo: "Ngây thơI"
Bạn cần đăng nhập để bình luận