Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 601: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (2)

Chương 601: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (2)Chương 601: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (2)
Dặn dò mọi chuyện xong, Cố An Nhiên nói với nha hoàn của Nguyệt Mạn: "Chuyện sắc thuốc cho chủ tử của ngươi ta giao cho ngươi."
"Chuyện chăm sóc nàng ta cũng giao cho ngươi, còn những thứ các ngươi cần ta sẽ sai người mang đến."
Nha hoàn nơm nớp lo sợ nhìn Cố An Nhiên nói: "Thành chủ đại nhân, nô tỳ đã rõ."
"Ừm”" Sau khi thản nhiên nói xong, Cố An Nhiên liền đi ra ngoài cửa.
Nàng nhìn về phía binh lính canh gác nói: "Trước giờ các ngươi làm việc gì, bây giờ quay về làm như cũ đi."
"Nơi này không cần các ngươi canh gác nữa."
Những binh lính đó vốn dĩ không hê muốn trông coi nơi ở của Nguyệt Mạn, bây giờ Cố An Nhiên cho phép bọn họ rời đi, bọn họ liền vui mừng ra mặt.
Một giọng nói nhanh nhẹn cất lên: "Cảm tạ thành chủ!" Sau đó bọn họ đồng thời rời đi.
Nhìn thấy thái độ của Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp đối với Nguyệt Mạn, nhóm đại phu kia dù cho có chậm hiểu đến đâu cũng hiểu bây giờ mình nên làm gì. Bọn họ kê đại một ít thuốc cho Nguyệt Mạn, rồi liền rời khỏi.
Cố An Nhiên đang định đến Tuyên Thành lần nữa, có điều trước khi chuẩn bị rời đi, lại nhận được thư Dạ Tu Mặc gửi đến.
Dạ Tu Mặc nói rằng tình hình ở Tuyên Thành về cơ bản đã tương đối ổn định, hoàng đế Tuyên Quốc cũng chỉ nghe lời hắn.
Qua vài ngày nữa hắn sẽ trở về một chuyến, nói Cố An Nhiên cứ ở yên trong thung lũng Kính Hồ đợi mình.
Cố An Nhiên nghĩ, nếu bây giờ tạm thời không đi Tuyên Thành, vậy thì vẫn nên tập trung kiếm tiền cho thung lũng Kính Hồ.
Suy cho cùng thung lũng Kính Hồ bây giờ đang thiếu tiên! Nàng là thành chủ nên áp lực rất lớn.
Về chuyện kiếm tiên, Cố An Nhiên cảm thấy nàng nên hỏi người có chuyên môn.
Vì thế vào một buổi chiều trời trong xanh nắng ấm áp, Cố An Nhiên xách theo hai chai vang đỏ đã gỡ nhãn mác, đi đến nhà Đào Vọng Đường.
Gác cổng nhà Đào Vọng Đường nhìn thấy Cố An Nhiên liền cung kính nói: "Tiểu nhân kính chào thành chủ đại nhân."
Cố An Nhiên không thèm để ý xua tay nói: "Miễn lễ, ta đến tìm chủ tử nhà ngươi, hắn ở trong nhà sao? Hay là đang bận?” "Ở trong ở trong a hôm nay đúng lúc lão gia ở nhà nghỉ ngơi, tiểu nhân dẫn ngài vào."
Ánh mắt của người gác cổng kia vẫn luôn ngó tới ngó lui hai chai rượu trên tay Cố An Nhiên.
Thật ra không cần người gác cổng đi bẩm báo, lúc nghe thấy người gác cổng hành lễ, đã có người để thông báo cho Đường Vọng Đường rồi.
Đường Vọng Đường hay tin, liền dẫn theo một người đi đến.
Sau khi thấy Cố An Nhiên, Đường Vọng Đường chắp tay nói: "Thành chủ..."
Chưa kịp nói xong Cố An Nhiên đã ngăn hắn lại: "Đừng, ngươi cứ giống như trước kia đi, gọi ta là Cố cô nương."
Đường Vọng Đường có phần vui mừng nói: "Vâng, Cố cô nương, hôm nay ngài đến đây là có chuyện gì sao? Nếu thung lũng Kính Hồ thiếu tiền, trong tay ta vẫn còn một ít chưa sử dụng, ngài cầm lấy trước đi."
Cố An Nhiên đưa hai chai rượu trên tay cho Đường Vọng Đường: "Cái này tặng ngươi!"
"Tặng ta saol" Đường Vọng Đường nhìn thấy hai chai rượu bằng thủy tinh kia thì rất ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy rượu vang đỏ tươi trong chai hắn càng chắc chắn, thành chủ đại nhân đang gặp khó khăn, thiếu tiền rồi!
Hắn ra lệnh cho quản gia: "Đi, đi vào trong kho lấy một nửa tiên ra đây đưa cho thành chủ mang về."
Cố An Nhiên vội vàng xua tay nói: "Không phải, hôm nay ta tới không phải vì muốn yêu cầu ngươi đưa tiền."
"Mấy ngày qua ngươi chuẩn bị kinh doanh như thế nào rồi?"
Đào Vọng Đường có chút không đoán ra được ý đồ của Cố An Nhiên, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ăn uống vui chơi, thứ gì cũng có."
"Cố cô nương tới tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?" Đào Vọng Đường nhịn không được mà hỏi.
Cố An Nhiên thở dài, bắt đầu khóc than: "Ngươi biết đấy, thành phố Kính Hồ chỉ tiêu nhiều thứ, bây giờ toàn bộ thành phố mới bắt đầu vận chuyển, vụ thu hoạch đầu tiên cũng mới bắt đầu, ta và ca ca không thể vừa bắt đầu đã phải chịu thuế nặng, đến lúc đó thành phố Kinh Hồ nhất định sẽ không đủ sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận