Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 162: Đứng O Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (2)

Chương 162: Đứng O Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (2)Chương 162: Đứng O Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (2)
Đại Bảo lập tức hai mắt đầy sao: An Nhiên tỷ tỷ lại xoa đầu ta, còn xoa hai lần...
Điềm Nha lại chui vào trong ngực Cố An Nhiên, đưa một cái đầu nhỏ ra trước mặt nàng "An Nhiên tỷ tỷ, tỷ cũng xoa đầu muội đi."
Cố An Nhiên mỉm cười bất lực, rồi sửa lại phần tóc gãy trên trán Điềm Nha.
"Được rồi, lại xoa lần nữa. lát nữa chờ nước nóng rồi thì các ngươi đi tắm đi, sau đó có thể nằm trong chăn ấm nghỉ ngơi cho khỏe."
Hai hài tử rất ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, An Nhiên tỷ tỷ, chúng ta biết rồi."
Sau khi Vương Ngọc Liên đun nước nóng cho hai hài tử tắm trong lều tắm, Cố An Nhiên lấy ra ngoài mấy cân thịt hươu còn lại.
Vì thời tiết bây giờ đã trở lạnh, phải dự trữ nhiều thịt, nàng rắc muối lên phần thịt hươu còn lại rồi treo lên thân cây bên lều.
Những gia đình có thịt dư khác hầu như cũng làm như vậy, dù sao thì thịt là một thứ rất quan trọng, nên giữ gần mình một chút.
Lý Kim Quang đã sắp xếp mấy nam tử trẻ tuổi gác đêm.
Ông ấy cũng nói với Cố An Nhiên cả đoạn đường này nàng đã vất vả, sau này không cần một cô nương như nàng phải gác đêm nữa, Cố An Nhiên cũng không kiên trì gác đêm.
Sau khi những thôn dân chạy nạn tắm rửa sạch sẽ trong lêu tắm do Lý Kim Quang dựng lên, hầu hết họ đều trở về căn lều rộng rãi của mình.
Đây cũng là giấc ngủ yên bình đầu tiên bọn họ có được kể từ khi chạy nạn.
Dù sao, đằng sau không có người Khương uy hiếp, ít nhất là bây giờ tạm thời được an toàn.
Mà không hiểu tại sao ngủ trong cái lều lớn này thoải mái hơn cái lều tam giác nhỏ kia rất nhiều.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên thức dậy rất sớm.
Nàng cắt thịt hươu nướng chưa ăn đêm qua thành từng miếng nhỏ, lấy mấy cái lạp xưởng trên kệ cắt thành khối vuông.
Cuối cùng, lấy một ít rau rừng cắt nhỏ, trộn đều với một ít cơm còn sót lại từ tối qua làm thành cơm nắm.
Đầu tiên nàng hấp những nắm cơm trong nồi, đợi đến nóng lên rồi lấy ra.
Quét một lớp dâu mỏng lên chảo, sau đó cho các viên cơm vào chiên vàng đều hai mặt trước khi lấy ra khỏi chảo.
Nàng ăn một nắm cơm rồi mang theo hai nắm cơm nữa định lát nữa ra bên ngoài sẽ ăn sau. Cơm nắm còn lại đều đặt ở trong nồi, đậy nắp lại, đợi lát nữa Điêm Nha và Đại Bảo sửa soạn xong thì có thể ăn.
Nàng chọn một ngọn núi ở phía tây thung lũng, đây là ngọn núi cao nhất bao quanh thung lũng.
Nhiệm vụ chủ yếu của Cố An Nhiên hôm nay là leo lên đỉnh núi xem xét tình hình.
Suy cho cùng, đứng ở trên cao mới có thể nhìn xa.
Nhưng nàng mới đi được vài bước vào rừng thì Lý Kim Quang và Hà Thái Phượng đã gọi nàng lại. .
"An Nhiên cô nương, sớm như vậy ngươi đã lên núi đi săn rồi à2"
"Không phải."
Cố An Nhiên lắc đầu phủ nhận.
"Hôm nay ta muốn đi một chuyến lên đỉnh núi phía tây." Nàng nhàn nhạt liếc nhìn Lý Kim Quang và Hà Thái Phượng, nhẹ giọng nói.
"An Nhiên cô nương, ngươi có thể dẫn ta lên đỉnh núi một chuyến được không? Ta muốn lên đỉnh núi xem quanh đây có trấn nào không. Chúng ta ở trong núi này nhiều ngày rồi, ta cũng không xác định được phương hương những trấn kia.' Hà Thái Phượng nói.
Lý Kim Quang sợ Cố An Nhiên không thích, vội vàng giải thích: "An Nhiên cô nương, lương thực hiện tại của chúng ta nhất định sẽ không gắng gượng nổi đến đầu mùa xuân năm sau. Nếu trên núi này không có nhiều đồ ăn, chúng ta vẫn phải tìm chỗ mua sắm lương thực."
"Ta biết rồi, vậy chúng ta cùng đi di Cố An Nhiên mỉm cười với Hà Thái Phượng.
Hà Thái Phượng ngay lập tức bước thuần thục theo sau.
Vừa đuổi theo bà ấy vừa quay lại nhìn về phía Lý Kim Quang nói: "Kim Quang, hôm nay ngươi sắp xếp, nhân lúc thời tiết vẫn còn tốt để mọi người chặt thêm củi tích trữ. Miền Nam này khi trời trở lạnh, có khi không có tuyết, nhưng trên cây, trên mái nhà, trên đã đều có băng kết, nếu đến lúc đó mới đi chặt củi thì đã không kịp. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận