Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 521: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (1)

Chương 521: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (1)Chương 521: Nói Đạo Lý Với Trộm Làm Gì (1)
Ngay sau đó hắn lại nói cho tri phủ biết những gì mà Lý bà bà và Nhị Cường từng nói và cả chuyện chiếc mặt dây chuyền nhỏ đồng xu nữa.
Đến ngay cả chuyện trên cằm Vương Chi Chỉ có một nốt ruồi cũng nói lại cho tri phủ.
Tri phủ rất vừa lòng với sự hiểu biết của Đào Vọng Đường, dẫu sao có mấy thứ này thì việc hắn ta muốn tìm người làm giả chứng cứ hay gì đó cũng dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi Đào Vọng Đường rời khỏi hậu viện nha phủ thì tri phủ đại nhân cũng đi đến trước công đường.
Nhóm người đứng hóng chuyện đã nôn nóng bất an từ lâu.
Cố An Nhiên lại bày ra vẻ mặt hờ hững, Đào Vọng Đường vội vàng tới ra hiệu tay với nàng ám chỉ việc này đã thành công.
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, cũng không nhìn xung quanh mà chỉ lẳng lặng chờ tri phủ phán quyết.
Sau khi tri phủ đi tới trước công đường, đầu tiên hắn ta nghiêm trang nói: "Vụ án này không có đủ chứng cứ, bản quan phải điều tra thêm một thời gian nữa mới được." Người phía Vương gia mừng rỡ như điên, điều này có nghĩa là bọn họ không thể đưa Vương Chi Chi ra khỏi Tuyên Thành, thậm chí nàng ấy còn phải ở lại chỗ Vương gia bọn họ chờ đợi.
Đến lúc đó bọn họ cứ tống cổ Vương Chi Chị, gả nàng ấy đến nhà tên ngốc kia là được rồi.
Khi đó, dù tri phủ có nói họ là thân sinh hay không thì cũng chẳng còn ý nghĩa.
Nghĩ đến đây mọi người phía Vương gia lại nhìn đám người Cố An Nhiên bằng vẻ mặt đắc ý.
Đại Cường tức giận, ngực phập phồng lên xuống, hắn ta đang muốn mở miệng nói gì đó với tri phủ thì lại bị Cố An Nhiên trừng mắt nhìn nên đành ngoan ngoãn ngậm miiệng lại.
Thế nhưng người phía Vương gia đã vui mừng quá sớm, ngay lúc tri phủ đang chuẩn bị cho lui công đường thì đột nhiên xuất hiện một lão nhân từ trong đám người đi tới.
Ông ấy run rẩy đi đến giữa công đường rồi quỳ xuống đất hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến tri phủ đại nhân."
Tri phủ vuốt chòm râu nghiêm trang hỏi: "Người tới là ai?"
Lão nhân lấy từ trong tay áo ra mặt dây chuyền nhỏ bằng đồng xu, chậm rãi nói: "Đại nhân, quả thật nha đầu tên Vương Chi Chi này không phải là thân sinh của gia đình kia."
"Mười mấy năm trước lúc bọn họ mua đứa nhỏ này, ta cũng đã đứng ở ngoài xem."
"Ta còn nhớ rõ trên cằm của bé gái này có một nốt ruồi."
"Hơn nữa mặt dây chuyền này cũng là đồ của tiểu cô nương nhưng lại bị người bên Vương gia ném đi nên ta đã nhặt về."
Chuyện trên cằm Vương Chi Chi có nốt ruồi thì khắp làng trên xóm dưới gần Vương gia đều biết chuyện này, chẳng qua mấy năm trước nàng ấy từng bị ngã nặng nên nốt ruồi này đã không còn nữa mà biến thành sẹo.
Mà vừa rồi hai tên đầu trọc và tên râu quai nón cũng nói như vậy, điều đó chứng minh có khả năng bọn họ thật sự là ca ca của Vương Chỉ Chỉ.
Hơn nữa mặt dây mà bọn họ vừa lấy ra cũng rất giống với cái trên tay của lão nhân, đến ngay cả cách điêu khắc cũng rất giống, điều này đủ để chứng minh bọn họ có quan hệ với Vương Chi Chỉ.
Cố An Nhiên nhướng mày, nàng cảm thấy tri phủ này quả là một nhân tài, vậy mà còn có thể tìm được người làm giả chứng cứ, kỹ thuật diễn cũng không tệ.
Tri phủ cho bá tánh thảo luận một lúc, bấy giờ hắn ta mới trâm giọng nói: "Nhân chứng vật chứng đã rõ, vụ án kết thúc."
"Vương Chi Chi là Phương Thuý Hoa, cũng là muội muội của Phương Đại Cường và Phương Nhị Cường."
Việc đã đến nước này, người bên Vương gia cũng hiểu chuyện của Vương Chi Chi đã không thể xoay chuyển được nữa.
Thế nhưng tên đầu trọc và râu quai nón chính là người ra tay đánh người, hiện tại trên người bọn họ đều có vết bầm tím.
Hơn nữa bọn họ còn rất tự tin, bởi vì đây chính là bản địa của bọn họ, làm sao tri phủ đại nhân lại có thể không giúp bọn họ mà lại đi giúp đỡ mấy người nơi khác được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận