Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 503: Mạnh Mẽ Hơn Nhiều So Với Những Người Trước (2)

Chương 503: Mạnh Mẽ Hơn Nhiều So Với Những Người Trước (2)Chương 503: Mạnh Mẽ Hơn Nhiều So Với Những Người Trước (2)
Nếu như là lúc trước khi chưa bị Cố An Nhiên đánh một quyền thì nhất định hắn ta sẽ cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn khi trông thấy ánh mắt này của nàng, thế nhưng hiện tại hắn ta chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, sợ hãi co rụt vào một góc!
Nhưng bây giờ hắn ta bị thương quá nặng nên cũng không thể dịch đi đâu được.
Cố An Nhiên giơ nắm tay lên lại cho hắn ta một quyền, tên nam nhân thắt tóc bím phun ra một ngụm máu, hoàn toàn bất tỉnh.
Còn những người ở bên ngoài cũng chỉ vì cùng nâng bát kính rượu, động tác nhất trí uống hết một bát mà hiện tại gần như đã đổ qục hết.
Cố An Nhiên cũng chẳng thèm nhìn tên nam nhân thắt tóc bím một cái, nàng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dù cho tên nam nhân này có may mắn không chết nhưng khi tỉnh lại cũng sẽ trở thành kẻ phế nhân.
Đi ra ngoài cửa nàng lấy vũ khí ra, vốn dĩ nàng còn định dụ những tên bên ngoài đến một chỗ sau đó bắt hết một lưới nhưng lại phát hiện bọn họ đều đã đổ gục.
Đại Cường lao ra khỏi phòng, hắn ta bày ra vẻ kiêu ngạo đứng trước mặt Cố An Nhiên nói: "An Nhiên cô nương, ta với Nhị Cường giỏi chứ!"
Cố An Nhiên mỉm cười đưa vũ khí cho Đại Cường và Nhị Cường: "Giỏi! Chúng ta đi cứu A Từ ra thôi!"
Đại Cường nhận lấy chiếc rìu to của mình nói: "Được! Chúng ta đi cứu A Từ, ta biết đường."
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Sao ngươi lại biết được?"
Đại Cường sờ mũi nói: "Trong lúc tụi canh gác nói chuyện với nhau có một tên không cẩn thận nói lỡ miệng."
Thuốc mê mà Mạt Nương đưa cho hắn ta có tác dụng cực kỳ dài, cho nên bọn họ cũng không lo những người này sẽ tỉnh lại.
Trên đường đi theo Đại Cường đến phòng giam, không có một tên canh gác nào đứng ở đó bởi vì tất cả bọn chúng đều đã đi ăn thịt.
Dù sao ở thời buổi này muốn ăn một bữa thịt no nê cũng là chuyện không dễ dàng.
Một lúc sau bọn họ cũng đi tới một sơn động tối thui, đám người Cố An Nhiên cũng phát hiện ra A Từ đang bị giam giữ.
Một mình cậu ngồi một gian riêng, cậu thu mình trong một góc không khóc cũng không nháo.
Nhìn thấy đám người Cố An Nhiên đến đây, dường như cậu còn có hơi không dám tin: “An Nhiên tỷ tỷ, mọi người tới rồi."
Vốn dĩ cậu còn cảm thấy những tên thổ phỉ này dễ phòng thủ khó tấn công, mà mình cũng mới chỉ quen biết An Nhiên tỷ tỷ mới nửa tháng nên chắc chắn sẽ bị nàng từ bỏ, nhưng cậu lại không thể ngờ được nàng lại tới cứu mình.
Còn trong lòng Cố An Nhiên lại cho rằng chỉ cần đó là người nàng nhận định thì dù cho hai người có quen biết bao lâu, nàng vẫn sẽ liều mạng ứng phó.
A Từ lấy lại sức lực, trên mặt cậu còn mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ chạy vội về phía đám người Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên lấy ra rìu đầu phượng chém đứt ổ khoá trong nhà giam rồi kéo A Từ ra.
Nàng phát hiện sơn động này không nhỏ, bên trong còn có rất nhiều phòng giam khác từ trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều có hết.
Tuy rằng A Từ mới chỉ vào đây được nửa ngày nhưng cậu đã thăm dò được tình hình đại khái ở đây.
Cậu chỉ vào một gian khác toàn giam những đứa nhỏ nói: "An Nhiên tỷ tỷ, những đứa nhỏ này cũng giống như ta, đều bị những tên thổ phỉ đó bắt được dưới chân núi, sau đó bọn chúng sẽ tìm người mua rồi bán lại cho bọn họ."
Đại Cường lẩm bẩm nói: "Thời buổi này đa số đều bán bé gái, ai sẽ mua những đứa trẻ này chứ?”
Cái này A Từ cũng đã hỏi rồi, cậu nghiêm túc giải thích: "Nơi này gần khu vực Tuyên Thành nên tạm thời cũng xem như khá an toàn."
"Có rất nhiều người đều đã định cư yên ổn ở đây, có một số người lớn tuổi không thể sinh con được hoặc là trong lúc trên đường đi chạy nạn bị mất con nên rất muốn nhận con nuôi."
"Cho nên những người này bắt đầu trở thành bọn buôn người và kiếm lời từ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận