Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 783: Cam Chiu Xuat Gia (1)

Chuong 783: Cam Chiu Xuat Gia (1)Chuong 783: Cam Chiu Xuat Gia (1)
Dai Cuong cung to ve khinh khinh y vay sau đó kéo hắn đến chỗ không có người qua lại, cầm lấy thuốc gia truyền trị nội thương mà Mạt Nương đưa cho Đại Cường, mở miệng của Nhị Cường ra, sau khi xác nhận hắn đã nuốt xuống mới vỗ vỗ mặt, gọi hắn tỉnh dậy.
"Đệ tỉnh lại đi..."
Nhị Cường không hề phản ứng.
Đại Cường vén tay áo nói: "Hay lắm thằng nhóc, bắt huynh đây phải xuất tuyệt chiêu đúng không!"
Hắn ghé sát vào tai Nhị Cường nói: "Lão Nhị, tỉnh lại đi, đệ tè đâm rồi kìa”"
"Cẩn thận nương tới, đánh chết đệ!"
Quả nhiên Nhị Cường vừa nghe thấy mấy lời đó liền mơ màng mở mắt.
Lúc nhỏ Nhị Cường ngủ nướng không chịu dậy, Đại Cường đều dùng chiêu này.
Mà bây giờ vẫn hiệu quả như cũ.
Nhị Cường không dễ gì mới chịu tỉnh dậy, giận sôi máu hỏi: "Tại sao lúc nãy lại đánh ta?”
Đại Cường ngẩng đầu hùng hồn đáp: "Thích vậy đói"
Đại Cường nói câu này xong, liền ngạo kiều vẫy tay áo rời đi.
Nhị Cường cảm thấy theo tình hình hiện tại, đúng ra hắn phải đuổi theo tên kia rồi đánh cho một trận.
Nhưng nội tâm lại giống như đang ngăn cản không cho hắn làm vậy.
Vì thế cho dù trong lòng rất bực bội, nhưng hắn lại không tính sổ với người kia, mà lại huýt sáo gọi ngựa của mình tới, tiếp tục đi về phía phủ Hồng Uy tướng quân.
Mấy ngày tiếp theo Du Nương ở trong cung đợi đến ngày xuất giá, Hồng Uy tướng quân cũng vô cùng vui vẻ.
Nhị Cường không chỉ không nhớ ra chuyện, mà còn giúp đỡ mọi người đang vô cùng tất bật trong phủ.
Cố An Nhiên thấy vậy thì không thể chờ đợi được nữa.
Cố An Nhiên nói với Đại Cường: "Tối nay ta sẽ dẫn Du Nương ra khỏi cung, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi Tây Chiêu."
Đại Cường gật đầu đồng ý nói: "Sau khi cô nương dẫn Du Nương ra rồi, ta sẽ đến nhà Lão Nhị đánh ngất đệ ấy rồi lén dẫn ra, còn cái đầu bị hỏng của đệ ấy đợi đến khi về đến thành Kính Hồ sẽ để Mạt Nương chữa trị."
"Được." Cố An Nhiên đồng ý với kế hoạch của Đại Cường. Tới đêm Cố An Nhiên bảo Đại Cường ở lại phủ Thái tử, còn mình đi vào cung bằng dị năng không gian, tiến về phía cung điện.
Sau khi đến được Thanh Tuyên cung, Du Nương vậy mà không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Cố An Nhiên im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Hắn... vẫn chưa nhớ ra, đêm nay ta dẫn ngươi đi."
Du Nương cười khổ, nói: "Lẽ nào... chàng ấy cứ như vậy mà quên luôn cả đời sao?"
Cố An Nhiên an ủi nói: "Không đâu, còn có Mạt Nương mà, nhất định hắn sẽ khoẻ lại thôi."
"Sau khi dẫn ngươi ra khỏi cung, chúng ta sẽ đến phủ Hồng Uy tướng quân tìm Nhị Cường, sau đó cùng nhau trở về thành Kính Hồ."
Du Nương lắc đầu nói: "Thôi, đến được phủ tướng quân rồi nói sau."
Cố An Nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi giận sao? Hắn chỉ quên đi thôi, chứ hắn không hề có ý như vậy."
Du Nương nhìn vào mắt Cố An Nhiên trả lời: "Chủ tử, không phải là ta đang giận."
"Mẫu phi ta rất khốn khổ, gả đến phủ Hồng Uy tướng quân rồi, xem như đó cũng là chút chuyện cuối cùng ta làm cho bà ấy."
"Sau này ta có ở thành Kính Hồ vô ưu vô lo mà sống." Cố An Nhiên không ý kiến gì, chỉ nói: "Ta hiểu rồi, vậy mấy ngày này ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Ta biết rồi, chủ tử." Du Nương đáp.
Lúc Cố An Nhiên về tới phủ Thái tử, phòng của Đại Cường vẫn còn sáng đèn.
Tối nay hắn không có lòng dạ nào để ngủ, sau khi nghe thấy tiếng động của Cố An Nhiên ở trong phòng, hắn đứng dậy, gõ cửa.
"Vào đi." Cố An Nhiên thản nhiên nói.
Đại Cường đẩy cửa bước vào, nhưng chỉ thấy một mình Cố An Nhiên ở bên trong.
Lông mày của hắn nhíu lại, tạo thành những nếp nhăn trông như gợn sóng: "Sao đấy An Nhiên, lúc dẫn Du Nương ra ngoài gặp trục trặc gì hả?"
"Tại sao chỉ có mình cô quay lại thế?" Đại Cường càng thêm lo lắng.
"Du Nương vẫn còn vướng bận ở Tây Chiêu Quốc, cho nên nàng ấy cũng không muốn khiến nương của mình khó xử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận