Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 642: Tướng Quân Không Khỏe Sao? (2)

Chương 642: Tướng Quân Không Khỏe Sao? (2)Chương 642: Tướng Quân Không Khỏe Sao? (2)
Nửa giờ sau, Dạ Tu Mặc mặc áo choàng đi ra khỏi phòng tắm, lại có vẻ hưng phấn như vậy.
Hắn mỉm cười cưng chiều, nhẹ nhàng nói: "An An, chúng ta ra ngoài đi, nhanh về phủ tướng quân thôi."
"Được." Cố An Nhiên mỉm cười đáp lại Dạ Tu Mặc, sau đó hơi chuyển động suy nghĩ một chút, hai người đã ở trong xe ngựa.
Sau khi hai người ngồi vững vàng, xe ngựa đã dừng lại, giọng nói của thân vệ Dạ Tu Mặc vang lên ở bên ngoài.
"Đại tướng quân, đã tới phủ tướng quân."
Dạ Tu Mặc mở cửa xe ngựa, xuống xe trước, sau đó nắm lấy tay Cố An Nhiên đỡ nàng xuống xe.
Ban đầu, hắn nghĩ ngâm mình nửa tiếng, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng khi hắn tiếp xúc với bàn tay mêm mại của Cố An Nhiên, một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi hắn, hắn lại bắt đầu lung lay.
Cố An Nhiên cau mày nói: "Chàng... chưa khỏe sao?”
Dạ Tu Mặc hơi ngẩng đầu lên, ngăn cho chất lỏng ấm áp trong mũi chảy ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "An An, nàng nghỉ ngơi thật tốt."
Sau đó, hắn sải bước đi về phòng, vừa đi vừa ra lệnh: "Bản tướng quân muốn tắm nước lạnh."
"Vâng" Nhóm nha hoàn đưa mắt nhìn nhau đáp.
Lão quản gia nhìn bóng lưng Dạ Tu Mặc, lại liếc nhìn Cố An Nhiên xinh đẹp, nhẹ nhàng thở dài.
Đại tướng quân nhà bọn họ không phải đã bị bệnh gì chứ? Chẳng lẽ không khỏe sao?
Làm sao có thể như vậy? Nhìn bề ngoài thì không thể như vậy được!
Ông ta liếc nhìn mấy tiểu nha hoàn, sợ tướng quân sẽ phạm sai lầm không nên mắc phải, chọc giận Cố cô nương.
Cho nên ông ta nhìn hai gã sai vặt rồi ra lệnh: "Giao cho hai ngươi việc lấy nước tắm cho đại tướng quân."
"Đổ nước rồi đi ra. Đừng đợi ở đó nữa, biết chưa?"
Hai gã sai vặt đồng thanh nói: "Vâng, tiểu nhân hiểu rồi."
Cố An Nhiên trở về nơi ở của mình trong phủ tướng quân, nha hoàn do Dạ Tu Mặc dặn dò đã dọn cơm tối lên cho nàng.
Bởi vì lo lắng cho tình trạng của Dạ Tu Mặc nên nàng ăn tùy tiện vài miếng rồi cho người lui xuống.
Nàng biết lúc này mình xuất hiện trước mặt Dạ Tu Mặc là không thích hợp, cho nên trời hơi tối một chút, nàng đã lên giường đi ngủ.
Nàng tin tưởng Dạ Tu Mặc nhất định có thể xử lý được, dù sao hắn rất mạnh mẽ.
Lão quản gia liếc nhìn gian phòng Cố An Nhiên đã tắt đèn, sau đó nhìn phòng Dạ Tu Mặc rồi khẽ thở dài.
Hai người này đều không chủ động thì khi nào hài tử mới đến đây?
Đại tướng quân đã là thanh niên hai mươi mấy tuổi, không có thời gian chậm trễ!
Nghĩ nghĩ, ông ta liền nảy ra một chủ ý, đích thân đi tới gõ cửa phòng Cố An Nhiên.
"Cố cô nương, đại tướng quân của chúng ta đã ngâm trong bồn nước lạnh hơn một canh giờ mà vẫn chưa ra ngoài." Quản gia lo lắng nói.
Cố An Nhiên đứng dậy nói: "Các ngươi đi gõ cửa phòng hắn, xem chuyện gì xảy ra!"
Quản gia có chút sợ hãi nói: "Cố cô nương, tướng quân đã đặc biệt ra lệnh không cho người nào vào, nếu không sẽ bị trừng phạt."
"Nhưng tướng quân từ trước đến nay đối cô nương không có gì không được, người đi xem một chút cũng sẽ không sao đâu."
Cố An Nhiên cho rằng hắn đã ngâm mình lâu như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, liền đứng dậy đi đến chỗ Dạ Tu Mặc.
Nàng gõ cửa, Dạ Tu Mặc bên trong không có động tĩnh gì...
Cố An Nhiên lo lắng có phải Dạ Tu Mặc xảy ra chuyện, quản được nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa vào, đi ra phía sau tấm bình phong.
Lúc này Dạ Tu Mặc đã nghe thấy tiếng động, từ trong bồn tắm đứng dậy, đang đinh mặc quân áo thì Cố An Nhiên đã xuất hiện trước mặt hắn.
Dạ Tu Mặc nhất thời có chút quấn bách, sau đó giả vờ tỉnh táo ngồi lại vào bồn tắm, cổ họng khàn khàn nói: "An An, sao nàng lại đến đây."
"Bọn họ nói chàng đã ngâm mình hơn một canh giờ, không có động tĩnh gì, ta lo lắng cho chàng nên mới tới nhìn xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận