Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 302: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (1)

Chương 302: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (1)Chương 302: Nhóm Ba Người Thổ Phi. (1)
"Được!" Đại Cường nghiêm túc làm theo lời Cố An Nhiên, hai tay buông tay ra, hòn đá lớn quay tròn lăn xuống núi.
Khi nó lăn trúng đám người Khương đang ngồi trên ngựa, lập tức máu tươi văng ra tung toe.
Gã dẫn đầu đám người Khương biết mình đã bị mai phục, vội vàng ra lệnh cho quân binh lính dời cây lớn kia đi.
Chỉ có như vậy hắn ta mới có thể đã dẫn đám người trốn về doanh địa, ít nhất còn có thể giữ lại một ít lương thực.
Nhưng Cố An Nhiên không cho đám người Khương có cơ hội này, nàng dùng móng Phi Hổ trảo trực tiếp từ trên trời giáng xuống.
Trên khuôn mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: "Các ngươi chuyển cái cây đi đâu? Ta giúp các ngươi?"
Thủ lĩnh Khương còn chưa kịp phản ứng, Cố An Nhiên đã nhấc toàn bộ cái cây lớn lên.
Sau đó, nàng kích hoạt dị năng, không cần tốn nhiều sức nhanh chóng vung cây lớn, quất đám người Khương bẹp dí vào bùn đất trong dốc núi.
Ngân Dạ và Ân Tuần mang theo binh sĩ dọn dẹp ở phía sau, Đại Cường cũng đã nhổ bật gốc một cái cây.
Hắn ta cảm thấy giết người giống như An Nhiên cô nương, hiệu suất đặc biệt cao, hắc hắc hắc hắc!
Bởi vì đường núi chật hẹp, khi Cố An Nhiên đập hết cây này đến cây khác, đám binh lính người Khương đó hoàn toàn không có đường trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị quất vào hai bên sườn đồi, có đào cũng không đào lên được.
Nhưng mà Cố An Nhiên rất cẩn thận, chỉ đập người, tuyệt không làm ngựa bị thương!
Những con ngựa này là đồ tốt, đến lúc đó cho đám người An Tuần dùng cũng rất tốt.
Lần này, đội vận chuyển lương thảo không chỉ có ky binh mà còn có cả cung thủ, theo lý thuyết chỉ có mấy người như vậy hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng đấu pháp của nữ nhân này lại rất khác thường, vậy mà lại dùng một gốc cây to lớn xù xì như vậy làm vũ khí, ky binh của bọn họ hoàn toàn không thể đến gần nàng, bị quất cho bẹp dí trong bùn đất.
Đám cung thủ thì càng thảm hơn, còn kịp chuẩn bị tư thế ngắm bắn đã bị đập thẳng vào trong đất.
Vào lúc này cách duy nhất không phải là đối đầu trực diện với nữ nhân điên rồ này mà là rút lui về phía sau. Hai huynh de Đại Cường và Nhị Cường nhìn đán người Khương chen chúc chạy về phía mình, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Sau đó, hai người xách cái cây lớn vừa mới nhổ ra, học theo dáng vẻ Cố An Nhiên, quét bên trái một cái, quét bên phải một cái.
Đám người Khương đó bị dọn sạch sẽ, vô cùng có quy luật bẹp dí vào trong đống bùn đất ở dốc núi. .
Đương nhiên, hai huynh đệ bọn họ biết tính tình của Cố An Nhiên, cũng chỉ đả thương người chứ không làm ngựa bị thương.
Đại Cường nhìn Nhị Cường nói: "Hắc hắc hắc hắc! Đám người Khương này thật ngu ngốc! Đến chạy trốn cũng không biết."
Nhị Cường trợn mắt nhìn Đại Cường: "Bọn họ có thể chạy đi đâu? Nếu không phải bị An Nhiên cô nương ép cho không còn cách nào khác, bọn họ có thể chạy đến chỗ chúng ta sao?"
Đại Cường lập tức không vui: "Bọn họ đây là muốn dẫm quả hồng mềm sao? Ta đây cũng không phải là quả hồng mềm, ta sẽ cho bọn họ mở mang kiến thức một chút."
Bởi vì không phục, Đại Cường đập đám người Khương kia càng nặng tay hơn...
Cho nên, có mấy người Khương xui xẻo đã bị quất bẹp dí sâu hơn...
Nhị Cường không thể tin được nói: "Đại ca, mấy ngày nay không biết có phải vì được ăn uống đầy đủ, ta cảm thấy sức khỏe mình tăng lên rất nhiều, ngươi có cảm thấy vậy không?"
Đại Cường suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy! Nếu là trước đây, ta sẽ không thể vung cái cây này nhiều lần như vậy được."
Hai người bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, điều này có liên quan đến việc Cố An Nhiên đã cải tạo nguồn nước.
Bây giờ trong thung lũng dù là lão nhân hay hài tử đều tỏ ra rất sung sức, rất ít người bị bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận