Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 149: Thuyền Bi Cướp Di (2)

Chương 149: Thuyền Bi Cướp Di (2)Chương 149: Thuyền Bi Cướp Di (2)
Cố An Nhiên nghĩ một lúc rồi hỏi: "Lúc ngươi trốn trong hầm có nghe thấy người Khương nói sẽ đưa mấy thuyền lấy được đặt ở chỗ nào không?”
Chương Xuân Sinh lắc đầu, đáp: "Không có, bọn họ không nói gì, chỉ nói đã tìm được nơi đủ rộng để thả thuyền."
"Nơi đủ rộng ở trấn Chương Thụ chỉ có ba chỗ, ta... ta có thể đưa các ngươi đi tìm nhưng mà các ngươi phải đảm bảo an toàn cho những người trong nhà của ta."
Lúc này Chương Xuân Sinh chỉ nghĩ nếu hắn có thể cứu được mạng sống của người nhà bằng cách hy sinh mạng sống của chính hắn thì điều đó cũng đáng giá.
"Trấn Chương Thị có bao nhiêu người Khương, ngươi biết không?"
Cố An Nhiên tuy đã dùng phi hổ trảo để nhìn qua tường thành một lần nhưng lại chỉ thấy được đại khái khoảng bốn trăm người, có lẽ vẫn còn ở một vài góc nào đó.
Nếu không có phòng bị thì nàng có lợi hại đến mấy cũng dễ dàng thất bại.
Chương Xuân Sinh liên tục gật đầu: "Ta nghe được lần này sẽ có khoảng sáu trăm người Khương đến đây, chủ yếu là phụ trách thuyền bè."
"Ừ, ta đã biết, chúng ta đi thôi." Cố An Nhiên gật đầu nói.
Đoàn người từ ba biến thành mười một người, đi ra từ cái lỗ trên tường thành.
Cố An Nhiên xếp lại gạch và lấy mấy tảng đá lớn chặn lại chỗ bị phá.
Đại Cường nghĩ trăm lần cũng không ra: "An Nhiên cô nương, ngươi đang làm gì vậy? Cứ như đang đề phòng sẽ có người bên trong trốn ra vậy đấy."
Chỉ là bọn họ có gần sáu trăm người, ai có bản lĩnh có thể khiến bọn họ trốn được chứ?
Sắc mặt Cố An Nhiên bình tĩnh: "Ừ, ta định đóng cửa đánh chó."
Còn việc đối phó thế nào với những người Khương thì nàng đã có chủ ý, tuy rằng không mở được cửa kho vũ khí thì có sao?
Đến lúc đó vẫn đánh được bọn chúng tan tác.
Sắc mặt Đại Cường hơi ngưng trọng: "Ngươi định một mình đánh sáu trăm người?"
"ừ"
Cố An Nhiên làm ra vẻ mặt tự tin rằng ta có thể ứng phó được.
"Không được!"
Đại Cường thẳng thừng phản đối.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta phản đối yêu cầu của Cố An Nhiên. "Cho dù An Nhiên cô nương có lợi hại đến đâu, một người đánh sáu trăm vẫn là chuyện không có khả năng."
Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn Đại Cường một cái: "Ngươi nói ngươi sẽ nghe lời."
Đại Cường bị ánh mắt lạnh lùng của Cố An Nhiên dọa cho sợ hãi, rùng mình một cái.
Hắn ta cúi đầu, lúng túng nói: "Ta nói sẽ nghe lời ngươi."
"Nhưng... nhưng không phải là trơ mắt nhìn ngươi đi vào chỗ chết."
Sắc mặt Cố An Nhiên càng lạnh lùng hơn.
"Ai nói với ngươi là ta đi vào chỗ chết? Ta có biện pháp đối phó bọn hắn."
Đại Cường không tin.
Suy cho cùng, thành tích tốt nhất của vị tướng Chiến Thần phục vụ ở nước Đại Tuyên một trăm năm trước cũng chỉ là một địch hai trăm.
Vẫn là dùng mưu lược kế sách, vị tướng Chiến Thần này còn có thần lực trời sinh giống An Nhiên cô nương.
Có vị tướng quân Chiến Thần đó, nước Đại Tuyên đã an định rất nhiều năm.
Bây giờ ông ấy đã qua đời mấy chục năm mà uy danh năm đó vẫn còn vang vọng.
Đám người Khương đó lại bắt đầu đốt phá, giết chóc và cướp bóc trên đất Đại Tuyên. Nhưng hắn ta sẽ không phản bác lại lời của An Nhiên cô nương, dù sao hắn ta cũng đã hứa sẽ nghe lời An Nhiên cô nương.
"Vậy được rồi, ta cùng ngươi vào thành, ta sẽ không làm vướng chân ngươi đâu."
Hắn ta có thể đi cùng An Nhiên cô nương.
Ít nhất hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Cố An Nhiên lắc đầu từ chối: "Ngươi còn có nhiệm vụ khác. Đưa tất cả những người phía sau ngươi trở về bờ sông Vĩnh Lan an toàn, sau đó lại dẫn người tới đưa thuyền đi. Ngươi có làm được không?”
Cho dù là cưỡi ngựa đi nữa, những người Khương này đáng lẽ đã được nàng dọn dẹp từ lâu rồi.
Đại Cường nhìn ánh mắt cự tuyệt của Cố An Nhiên giọng nói có chút nghẹn ngào: "An Nhiên cô nương, vậy ngươi cố gắng chống đỡ, ta sẽ đưa bọn họ trở vê càng nhanh càng tốt, sau đó tìm người đến hỗ trợ cho cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận