Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 749: Nên Đổi Thành Chủ Rồi — (

Chương 749: Nên Đổi Thành Chủ Rồi — (Chương 749: Nên Đổi Thành Chủ Rồi — (
Sau khi hắn ta rời đi, cả yến hội trở nên rất hài hòa, A Ly ngồi ở bên cạnh Cố An Nhiên, cũng đang luôn miệng gọi tỷ tỷ.
Dạ Tu Mặc vẫy vẫy tay với Am Minh, nhỏ giọng nói vào tai hắn ta: "Lâm Thành nên đổi thành chủ rồi."
Thành chủ Lâm Thành, là người vừa nay một mực đòi Cố An Nhiên phải nhảy, cũng chính là người vừa rời đi từ sớm.
Trong mắt Ám Minh hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó nghiêm mặt nói: "Vâng."
Theo lý mà nói, hiện tại mười hai thành phía nam cần nhất chính là sự thống nhất, cho nên vừa rồi Cố thành chủ cho thành chủ Lâm thành những hình phạt nhỏ có tính răn dạy lớn như vậy, cũng hoàn toàn không có ý kiến bất đồng, nhưng hiện tại chủ tử làm như vậy, rõ ràng chính là để chống lưng cho Cố thành chủiI
Mặc dù chủ tử làm như vậy thì sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Sau khi Ám Minh đi rồi, Dạ Tu Mặc bưng một chén rượu, nâng chén với Cố An Nhiên, sự thâm tình trong ánh mắt như có thể hóa thành thực chất.
"An An..." Hắn làm khẩu hình miệng với Cố An Nhiên.
Bởi vì nàng cùng Dạ Tu Mặc đều đến từ tận thế, cho nên gọi phu quân với nương tử đều cảm thấy có chút quái dị, Dạ Tu Mặc vẫn luôn gọi nàng là An An.
Cố An Nhiên nhìn thấy khẩu hình này của Dạ Tu Mặc, yên lặng trợn mắt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.
Yến hội mãi cho đến gần giờ Tý mới kết thúc, Cố An Nhiên uống hơi nhiều, nàng được Du Nương đỡ về phòng của mình.
Bởi vì uống rượu, làn da trắng như sứ của nàng ửng đỏ cả lên, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tới phòng mình, vì say nên nàng buồn bực tới nỗi không ngủ được.
Nàng cảm thấy có hơi nóng, kéo cổ áo lỏng ra, cao giọng nói: "Du Nương, đi sai người đưa chút nước am tới đây, ta muốn tắm."
Nhưng Du Nương vốn luôn cần cù lại không lên tiếng, ngược lại truyền đến âm thanh đẩy cửa.
Lúc này, ngoại trừ Dạ Tu Mặc dám tìm tới cửa, thì không còn ai khác nữa.
Quả nhiên, Dạ Tu Mặc mặc bộ đồ gấm đỏ thẫm bước vào, trên mặt tươi cười.
Lúc Dạ Tu Mặc mặc quần áo đen thì cả người toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng khi mặc quần áo đỏ thẫm này, cả người hắn lại có thêm chút mê hoặc không dễ phát hiện.
Thấy cổ áo Cố An Nhiên mở ra, yết hầu gợi cảm của hắn hơi động, giọng nói khàn khàn: "An An...
"Sao chàng lại tới đây?" Cố An Nhiên hơi hơi ngẩng đầu hỏi.
Ánh mắt Dạ Tu Mặc trở nên u ám, giọng nói càng thêm khàn khàn: “An An... Ta nhớ nàng."
Trong lúc nói chuyện, Dạ Tu Mặc đóng cửa phòng lại, hắn đến gần Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên từ trên trường kỷ đứng dậy, cười nói: "Ta muốn tắm, chàng đi ra ngoài trước đi."
Dường như Dạ Tu Mặc nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt không ngừng thay đổi, hắn đi đến phía sau Cố An Nhiên, duai tay ôm lấy eo nàng.
Vùi đầu vào hõm cổ thơm ngát của Cố An Nhiên, hắn tham lam hít vào, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, làm nàng không thể không run rẩy.
Cố An Nhiên có chút dao động: "Dạ Tu Mặc, ta muốn đi tắm, chàng buông ta ra."
Giọng của Dạ Tu Mặc trầm thấp quyến rũ nói: An An, viện này của nàng có một suối nước nóng, nàng không cần phải múc nước tắm đâu."
"ồ" Cố An Nhiên lên tiếng.
Đôi tay nàng trượt xuống, ý đồ muốn gỡ cánh tay của Dạ Tu Mặc đang quấn bên hông nàng xuống, nhưng lại phát hiện người phía sau căn ban khong chiu buong tay.
Thậm chí, hắn còn mang theo ý cười khiêu khích nói: "An An... muốn đi suối nước nóng sao?”
"Muốn! Chàng buông ta ra." Cố An Nhiên vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng.
Nhưng Dạ Tu Mặc lại giống như không nghe thấy, hít sâu một hơi, giọng điệu mê hoặc nói: "Vậy... Cùng nhau..."
Không đợi Cố An Nhiên phản ứng lại, cả người nàng đã bị Dạ Tu Mặc bế ngang lên.
Cố An Nhiên không nhịn được thở nhẹ ra một tiếng, nàng mắng: "Dạ Tu Mặc, chàng có biết hiện tại chàng đang gãy chân..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận