Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 327: Thon Trong Thung Lung (1)

Chuong 327: Thon Trong Thung Lung (1)Chuong 327: Thon Trong Thung Lung (1)
Nếu như bọn chúng chỉ là vì thời thế khó khăn, phải ngụy trang bảo vệ mình, Cố An Nhiên cũng không có ý định quan tâm thêm nữa.
Nhưng nếu là loại làm đủ việc ác thì nàng nhất định phải xử lý, dù sao thung lũng cũng cách địa phận của nàng không xa.
"Ta đã phái thám mã đi thăm dò, bọn họ không chỉ cướp lương thực của bách tính mà còn bắt cóc nữ nhân, hài tử." Lúc Ân Tuần nói lời này, trong mắt tràn đầy oán hận.
"Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?" Cố An Nhiên trầm giọng hỏi.
"Đám sơn tặc đó có ba nhóm, tổng cộng khoảng hai trăm người. Một nhóm chủ yếu phụ trách cướp lương thực và tài vật, một nhóm khác chịu trách nhiệm canh gác doanh trại, nhóm cuối cùng còn lại là người hầu của đám sơn tặc trong đó."
"Bên trong có rất nhiều người, đều là bình dân bách tính bị ép tới đó."
"Ngươi muốn giết bọn chúng sao?" Cố An Nhiên nhàn nhạt hỏi.
"Vâng, thưa chủ nhân." Ân Tuần tỏ vẻ kiên quyết. "Vậy ngươi mang đầy đủ nhân lực, cố gắng đừng gây thương vong." Cố An Nhiên phân phó.
Binh lính của nàng số lượng không nhiều, nhưng lại rất gioil
"Vâng, chủ nhân, thuộc hạ đã hiểu." Ân Tuần cung kính nói.
Bởi vì đã được Cố An Nhiên cho phép, Ân Tuần dẫn theo ba trăm binh sĩ trang bị đầy đủ đi hướng về phía thung lũng.
Bởi vì cưỡi ngựa trong rừng không thể đi nhanh, bọn họ phải hành quân nhanh chóng.
Cố An Nhiên ở lại trong cửa hàng một lúc, xác định bọn họ có thể giải quyết xong liền được mới đi thẳng về thung lũng.
Nàng đến trước cửa nhà Đại Cường, gọi: "Đại Cường?"
Đại Cường không bước ra, Hà Thái Phượng lại đi ra, mỉm cười chỉ vê hướng ngọn đồi phía sau nhà Cố An Nhiên.
An Nhiên cô nương, ngươi muốn tìm Đại Cường sao? Hắn đến trại gà xem mấy con gà con rồi."
"Ta muốn hắn cùng ta đi ra ngoài thung lũng một chuyến, có việc cần làm." Cố An Nhiên mím môi nói.
Những chuyện nguy hiểm bên ngoài thung lũng, xưa nay nàng chưa bao giờ nói với thôn dân trong thung lũng.
Nhưng Hà Thái Phượng vẫn giải thích: "An Nhiên cô nương, bên ngoài thung lũng bây giờ không yên bình, ngươi và đám người Đại Cường ra ngoài nên chú ý bảo trọng!"
"Được." Cố An Nhiên đáp lại, đi về phía trang trại gà.
Đại Cường và Nhị Cường đều ở đó, cầm một ít thức ăn gà cám gạo trộn với cơm tấm rải xuống đất.
"Cục cục cục, lại đây ăn đi." Đại Cường vui vẻ hét lên.
Nhị Cường chú ý đến tiếng bước chân phía sau, hơi kinh ngạc: “An Nhiên cô nương, không phải ngươi đã rời khỏi thung lũng rồi sao?"
"Sao ngươi về sớm thế?" Hắn ta hỏi.
"Lát nữa các ngươi có dự định làm gì không? Nếu không thì mang vũ khí theo ta ra khỏi thung lũng." Cố An Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
Nghe Cố An Nhiên nói như vậy, Đại Cường vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bên ngoài thung lũng có người Khương tới sao?”
"Không phải" Cố An Nhiên lắc đầu.
Nhị Cường thở phào nhẹ nhõm, Đại Cường rắc trấu trên tay xuống đất, cười hỏi: "Nếu không phải người Khương tới, chúng ta rời thung lũng làm gì? "Đánh nhau." Cố An Nhiên bình tĩnh nói ra hai chữ.
Đại Cường xắn tay áo nói: "Ta lập tức đi lấy vũ khí, đã lâu rôi không đánh nhau."
Nhị Cường không nóng nảy như Đại Cường, kiên nhẫn hỏi: "An Nhiên cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố An Nhiên nhìn về phía thung lũng: "Có một nhóm sơn tặc ở trong thung lũng, chỗ chúng ta tạm thời hạ trại vào mùa đông trước đây.'
"Ta cũng đi lấy vũ khí. Lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa thung lũng." Nhị Cường nghe vậy thì nói ngay.
"Được."
Cố An Nhiên đi dạo một vòng quanh trại gà, rồi đi ve phía cửa thung lũng, còn mang theo Ngân Dạ.
Ba người cùng nhau ra khỏi thung lũng, tiến về phía thung lũng phía Đông.
Đại Cường gãi đầu nói: "Chỉ có ba người chúng ta đi đánh nhau sao? Lỡ như... chúng ta đánh không lại bọn chúng thì sao?”
Nhị Cường trợn mắt nhìn Đại Cường hỏi: "Có thể như vậy sao?"
An Nhiên cô nương lợi hại như thế nào, hắn ta biết rất rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận