Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 871: Sứ Thân Tây Chiêu (2)

Chương 871: Sứ Thân Tây Chiêu (2)Chương 871: Sứ Thân Tây Chiêu (2)
Thập Bát hoàng tử loạng choạng, thật vất vả mới lấy lại được thăng bằng.
Nhị Cường liếc hai người một cái, nói: "Ta biết các ngươi có chuyện muốn nói với Du Nương, ta cũng không phải là người không nói đạo lý."
"Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn gây khó dễ nàng, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, Nhị Cường rời khỏi sân, đóng cửa lại rồi đứng canh ngoài cửa.
Vẻ mặt Thái tử Tây Chiêu khôi phục lại bình thường, nhưng Thập Bát hoàng tử lại không vui, nói với vẻ oán giận: "Hoàng tỷ bây giờ uy phong lớn nhỉ."
"Bây giờ nông phu này thích tỷ, đương nhiên tất cả mọi chuyện sẽ đồng ý với tỷ."
"Nhưng nếu hắn chán tỷ, tỷ lại không nhận được giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, hậu quả như thế nào tỷ đã từng nghĩ đến chưa?"
Du Nương lạnh lùng nhìn Thập Bát hoàng tử, cười lạnh nói: "Ta ngược lại không biết, Tây Chiêu từ khi nào lại trở thành chỗ dựa của ta?"
"Ngươi không cần phải lo cho ta về chuyện sau khi ta bị chán ghét thì sẽ như thế nào."
"Ta thân là nữ quan đầu tiên của Nam Nguyệt, dù không có nam nhân để dựa dẫm thì cuộc đời ta vẫn sẽ tươi sáng".
Thập Bát hoàng tử há miệng thở dốc, bướng bỉnh phản bác: "Nếu hoàng đế Nam Nguyệt của các ngươi đổi thành nam nhân, liệu hắn có còn muốn loại nữ nhân không biết gì như tỷ không?”
"Mẫu phi cố ý viết thư bảo đệ mang đến cho tỷ xem, tỷ đừng để người sinh ra tỷ phải đau lòng."
Du Nương lạnh lùng từ chối: "Ta không muốn xem, các ngươi quay về đi."
"Ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho Nam Nguyệt quốc. Nơi này mới là chốn trở về của ta, cũng là chốn trở về của con ta."
Thập Bát hoàng tử hung tợn nói: "Tỷ thật bất hiếu, tỷ nhẫn tâm từ chối thỉnh cầu của mẫu phi sao?”
Du Nương thấp giọng nói: "Trước kia chính là ta không nỡ từ chối thỉnh cầu của bà ấy, cho nên nửa đời trước ta mới gặp phải bi kịch."
"Phân nửa cuộc đời của ta đều là vì bà ấy mà sống."
"Bây giờ ta chỉ muốn sống cho chính mình thôi, các người mau đi đi."
Thái tử Tây Chiêu thật không ngờ Du Nương sẽ từ chối họ một cách đoạn tuyệt như vậy.
Hắn ta không biết Du Nương trong những năm này ở nước Tuyên đã trải qua những gì.
Hắn chỉ biết thâm mắng Dung phi trong lòng là một kẻ ngu xuẩn, không biết cách cân bằng, vì nhi tử mà đắc tội hoàn toàn với nữ nhi mình.
Bà ấy như thế này, chỉ sợ muốn giúp bà ấy cũng không được.
Vứt hết thể diện thì lại khó coi.
Hắn ta nhìn Thập Bát hoàng tử như kẻ vô dụng: "Đi thôi, không quấy ray Hoàng tỷ của ngươi nữa."
Đêm trước buổi yến tiệc trong cung Nam Nguyệt, Cố An Nhiên phái xe ngựa đến đón Thái tử Tây Chiêu, Thập Thất công chúa và Thập Bát hoàng tử.
Đi vào bên trong hoàng cung Nam Nguyệt, Thập Thất công chúa Tây Chiêu khinh thường nói: "Nam Nguyệt này là một nước rộng lớn, nhưng hoàng cung xem ra cũng không có lớn như vậy.'
"Nếu so sánh kỹ thì nó thậm chí còn không bằng hoàng cung Tây Chiêu của chúng ta."
Thái tử Tây Chiêu cau mày nói: "Thập Thất, đừng quên nhiệm vụ lần này của ngươi tới đây, cũng đừng nói những câu không suy nghĩ đó để gây rắc rối cho ta nữa."
Thái tử Tây Chiêu là một người khẩu phật tâm xà, hắn ta hiếm khi trừng mắt lạnh với Thập Thất công chúa như ngày hôm nay.
Vì vậy, Thập Thất công chúa có chút hoảng sợ, cúi đầu ủy khuất, khúm núm nói: "Thái tử ca ca, ta đã hiểu rồi" Đến nội cung, Thái tử Tây Chiêu cùng Thập Bát hoàng tử được nội thị dẫn đi bái kiến Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp.
Mà Thập Thất công chúa được các thị nữ trực tiếp dẫn tới địa điểm tập hợp của các nữ thân quyến Nam Nguyệt.
Đến địa điểm nơi các nữ thân quyến tụ tập, Thập Thất công chúa ngẩng cao đầu kiêu ngạo, không coi trọng mọi người có mặt ở đây.
Những người này chỉ là những nữ tử trong nhà của các triều thân Nam Nguyệt, dù cao quý đến đâu cũng không cao quý bằng nàng công chúa của một nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận