Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 772: Da Minh Chau (2)

Chuong 772: Da Minh Chau (2)Chuong 772: Da Minh Chau (2)
Vừa về đến cửa lớn Đông cung, liền nhìn thấy vị muội muội cùng một mẹ sinh ra kia đang chơi đùa trong cung.
Thấy hắn ta trở về, thập thất công chúa dừng việc ức hiếp cung nữ thái giám, nhanh chóng đi về phía bên cạnh thái tử.
Thanh âm nàng ta trong trẻo như chuông bạc, mỉm cười hỏi: "Hoàng huynh, huynh đã giúp muội giáo huấn tiện nhân kia chưa?"
Thái tử Tây Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Giáo huấn rồi, ta cho người đánh gãy một chân của nàng tal"
Hắn ta không thích vị muội muội này của bản thân lắm, bởi vì hắn ta cảm thấy nàng ta không có não.
Hơn nữa, hắn ta thân là thái tử, vì hoàng vị hắn ta có thể lợi dụng bất cứ thứ gì, bao gồm muội muội.
Dùng để hòa thân, để liên hôn với đại thần đều được.
Cho nên, cho dù có không thích, hắn ta cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại tỏ ra hết sức sủng ái mấy vị muội muội này.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy thái tử nói thế, thập thất công chúa liền cười vô cùng vui vẻ. "Hoàng huynh, huynh nên đi chặt bỏ luôn hai tay của nàng ta, đôi tay kia của nàng ta vậy mà lại dám động thủ đánh muội cơ đấy!"
"Được." Thái tử Tây Chiêu mỉm cười đáp ứng.
Sau đó, để tránh bí mật bị bại lộ, hắn ta lại đặc biệt dặn dò: "Gần đây tâm tình phụ vương không được tốt, muội ở yên trong cung, không có việc gì thì đừng cứ chạy ra khỏi cung môn, biết chưa?"
Nói xong, hắn ta tựa như sủng nịch vuốt tóc thập thất công chúa.
Thập thất công chúa đáp ứng: "Hoàng huynh, muội biết rồi."
"Nếu huynh đã đáp ứng báo thù giúp muội, thì muội trở về đây!"
"Nhớ là sau khi biến nữ nhân kia thành người heo thì đưa vào trong cung nhai!”
Thập thất công chúa diện mạo thanh thuần, nhưng miệng lưỡi lại nói những lời độc ác nhất.
Sau khi tiễn nàng ta rời đi, thái tử ra lệnh cho quản sự Đông cung: "Phân phó thiện phòng làm mấy món ăn ngon."
"Mời ngũ hoàng muội đến đây, dùng thiện cùng bản cung."
"Những ngày này muội ấy trở về, bản cung còn chưa nói chuyện tử tế với muội ấy, ngay cả tiệc đón gió tẩy trần của muội ấy bản cung cũng không có thời gian. Thật ra làm sao mà hắn ta không có thời gian cơ chứ? Chỉ là lười lãng phí thời gian trên người những đứa con bị bỏ rơi mà thôi.
Nhưng khi đứa con bị bỏ rơi có giá trị mới, hắn ta lại bằng lòng rút một chút thời gian của mình.
"Vâng!" Quản sự Đông cung chắp tay hành lễ.
Sau đó, Hòa Quang công chúa được mời đến Đông cung.
Lại lần nữa bước vào Đông cung, mặc dù ngoài mặt Du Nương vẫn bình thường như trước, nhưng trong lòng lại mưa rền gió cuốn.
Năm đó, mặc dù nàng ấy là con thê thiếp nhưng thái tử lại làm ra vẻ giống như hoàng huynh ruột thịt của nàng ấy vậy.
Chỉ tới khi sắp đến ngày hòa thân, nàng ấy mới rõ hắn ta là người như thế nào.
Hôm nay mời nàng ấy đến đây, chỉ sợ lại có mưu đồ với nàng ấy nữa rồi thì phải.
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Nương không khỏi cười trào phúng.
Gặp được thái tử, Du Nương vừa khách khí lại xa cách hành lễ: "Tham kiến thái tử điện hạ."
Thái tử Tây Chiêu ra vẻ vô cùng thân thiết: "Bản cung vẫn thích muội gọi ta là hoàng huynh hơn."
"Không dám." Du Nương nhạt giọng đáp.
Thái tử Tây Chiêu trâm ngâm một lát, ánh mắt nhuốm màu thương cảm hỏi: "Có phải muội còn đang trách ta không?”
"Bản cung năm đó cũng là bất đắc dĩ."
Du Nương khống chế cảm giác buồn nôn đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình, từ chối nhìn vào khuôn mặt dối trá của thái tử.
Chỉ khách khí lại xa cách đáp: "Ngày lo lắng nhiều rồi."
Thái tử Tây Chiêu nhìn thấy dáng vẻ xa cách này của Du Nương, nội tâm cũng không hề gợn sóng.
Trong lòng ngũ hoàng muội nghĩ như thế nào, cũng không quan trọng. Điều quan trọng là, nàng ấy có thể tiếp tục làm việc cho mình.
Hắn ta đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói, hôm nay muội vừa kết giao với một vị bằng hữu mới ở ngoài cung sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận