Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 475: Vang Den Tay (3)

Chuong 475: Vang Den Tay (3)Chuong 475: Vang Den Tay (3)
Cố An Nhiên vô cùng tức giận khi trông thấy hai con người giả nhân giả người Lão thái phi và Tĩnh Vương này.
Nàng đã đưa ra một chủ ý, nếu như hai người bọn họ còn không thức thời vậy thì nàng sẽ cho mỗi người bọn họ một rìu.
Đến lúc đó thành Viên Châu sẽ như rắn mất đầu, nhất định bọn họ sẽ tranh quyền đoạt vị hỗn loạn thành một nồi cháo, đến lúc đó còn có người nào thèm để ý tới ai là người giết Tĩnh Vương và thái phi cơ chứ?
Thậm chí trong thời gian ngắn như vậy mà nàng cũng đã nghĩ ra con đường chạy trốn nữa rồi.
Bốn người vào thế giằng co, cuối cùng vẫn là Lão thái phi bày ra vẻ mặt hiền từ phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
"Khụ khụ khụ, chắc hẳn thần y có hơi tức giận, là do bọn ta tiếp đãi không chu toàn khiến thần y bị thương, ngươi chớ trách!"
Cố An Nhiên nhìn vết máu trên người mình thì nhướng mày không nói gì!
Hiểu lầm thì cho hiểu lầm, coi như đây là máu của mình vậy!
Lão thái phi lại liếc mắt nhìn Cố An Nhiên: "Cô nương, ngươi thật sự là thân y sao?" Cố An Nhiên vẫn không nói chuyện xem như ngầm đồng tình!
Cuối cùng Tĩnh Vương nhịn không được hỏi: "Thần y y thuật cao minh, đến cả mẫu đơn vương đã chết mà vẫn có thể cứu sống được, vậy chắc hẳn chữa bệnh cho người còn càng giỏi hơn."
Cố An Nhiên tích chữ như vàng: "Như nhau."
Lúc Tĩnh Vương hỏi vấn đề này, sao Cố An Nhiên lại không biết ông ta có ý đồ gì? Không phải là muốn mời chào nàng sao?
Tuy nhiên, từ tận đáy lòng nàng căm ghét sự xuất hiện của lão thái phi và Tĩnh Vương, sau khi giao dịch hoàn tất, chỉ cần hai người này không cố ý gây sự với nàng, rất có thể nàng sẽ không muốn gặp hai người người này nữa.
Tĩnh Vương bị Cố An Nhiên thẳng thừng từ chối, cười xấu hổ nói: "Sao thần y lại khiêm tốn như vậy?”
Tuy trên mặt ông ta mỉm cười, nhưng trong lòng lại rất tức giận, ông ta đường đường là một Vương gia, lại có người không nể mặt, thật sự là buồn cười, ông ta đang suy nghĩ liệu có nên dùng một chút thủ đoạn, để hai người này ở lại Vương phủ hay không.
Cố An Nhiên lạnh lùng nói: "Không phải ta khiêm tốn mà là ta không phải thần y gì cả, loại thuốc nước chữa bệnh cho cây kia cũng là do ta ngẫu nhiên có được, một khi dùng hết thì sẽ không còn nữa."
"Cho nên, đối với vương gia và thái phi mà nói, ta đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa." Cố An Nhiên nói trắng ra.
Tĩnh Vương nheo mắt lại, nhìn Cố An Nhiên nói: "Ngau nhiên có được?"
Mặc dù Cố An Nhiên đang nói dối, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi: "Phải, ngẫu nhiên có được, nhưng dù sao chúng ta cũng đã chữa khỏi bệnh cho cây mẫu đơn vương này rồi, kính xin vương gia nói lời giữ lời, giao cho chúng ta một ngàn lượng vàng."
Sự bất mãn trong lòng Tĩnh Vương càng ngày càng rõ ràng.
Người ta nói hiểu con không ai bằng mẹ, lão thái phi nhìn thấy Tĩnh Vương khác thường, hơi liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Lúc này Tĩnh Vương mới bình ổn được lửa giận trong lòng, nhìn quản gia, ra lệnh: "Đi lấy một ngàn lượng vàng đến đây!"
Quản gia không dám chan chu một phút nào, sau khi từ dưới đất đứng lên thì chạy ngay đến phòng sổ sách.
Chẳng bao lâu, đã có bốn tên thị vệ khiêng một hòm vàng bước vào.
Chiếc hòm được đặt trước mặt Cố An Nhiên và Đại Cường, Tĩnh Vương chỉ vào chiếc hòm nói: "Hai ngươi đếm thử đi!" Lúc này, nếu như Tĩnh Vương không đắc tội với Cố An Nhiên, nàng nhất định sẽ nói, bằng cách làm người của Tĩnh Vương, nhất định sẽ không thiếu tiền của nàng!
Tuy nhiên, Tĩnh Vương và lão thái phi mới vừa ghê tởm nàng một trận, cho nên nàng cũng định đáp trả lại ông ta một phen.
Nàng và Đại Cường bắt đầu tỉ mỉ đếm kỹ thật, như sợ bị Tĩnh Vương lừa gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận