Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 233: Nguoi Chon Di

Chuong 233: Nguoi Chon DiChuong 233: Nguoi Chon Di
Nhưng không ngờ, Nhị Cường chỉ nghiêng người hơi hóp bụng là qua được, không cần Cố An Nhiên giúp. Nét mặt Đại Cường hiện rõ sự nghỉ ngờ và không dám tin: De đệ, ta béo hơn ngươi nhiều vậy sao? Không phải trước giờ chúng ta béo gầy như nhau sao?"
Nhị Cường nghe Đại Cường nói vậy thì cười nhạo: "Đúng vậy, béo gây như nhau. Nếu huynh không đưa thú săn được phân cho chúng ta đem cho Mat Nương, thì chúng ta vẫn béo gây như nhau đấy. Nếu Mạt Nương không lén nấu ăn cho huynh, chúng ta vẫn béo gầy như nhau đấy."
Đại Cường đưa tay gãi gáy, buồn bực nói: "Ta thấy sao đệ nói năng kiểu gì mà giọng điệu tức giận thế?"
Nhị Cường tức giận liếc nhìn, không thèm để ý tới Đại Cường. Nếu không phải hôm nay đi vào cái động đá này, hắn sẽ không thể phát hiện ra mình bị ca ca bạc đãi tới thế nào.
Hu hu hulTuc quái
Cố An Nhiên bị câu chuyện buồn cười của hai anh em họ làm cong khóe miệng.
Họ đi về phía trước thêm một đoạn nữa, Đại Cường lại đột nhiên bất động, chân cũng run lên. Nhị Cường phải lên tiếng hỏi: "Bị mắc à? Hay lại kẹt?" “Chạy! Mau lên!"
Đại Cường quay ngoắt lại, đẩy Nhị Cường và Cố An Nhiên ra ngoài.
Ba người họ đều là người có thân thủ nhanh nhẹn. Nếu Đại Cường nói vậy thì chắc chắn cái động này có gì đó không ổn. Thế nên ba người họ lao ra ngoài một giây cũng không ngừng.
Cố An Nhiên vừa chạy vừa hỏi: "Bên trong có gì thế? Ran lớn à?"
"Không. Bên trong là một mảng dơi đen xì. Chúng vừa bị ánh nến chiếu vào hồi nãy là toàn bộ bay ra hết.
Giọng của Đại Cường lẫn theo cả sự sợ hãi.
Cố An Nhiên mím môi nói: "Tuy dơi trông không đẹp, nhưng thường không có độc đâu."
Đại Cường không nghe, thúc giục Cố An Nhiên đi vê phía trước. Hắn còn kéo một vạt áo của mình xuống, bọc hết đầu Cố An Nhiên lại.
"Ngươi nói thường thì không có, nhưng ta biết loài dơi trong động này, chúng là dơi độc. Hồi bé Nhị Cường từng bị chúng cắn rồi, suýt mất mạng luôn. Cái áo này Mạt Nương mới giặt sạch cho tôi đấy. Cô dùng được, che hết những chỗ lộ ra trên mặt lại đi!"
Vốn Nhị Cường không hề sợ, nhưng vừa nghe tới đó là con dơi độc đã khiến mình suýt chết hồi còn bé thì nỗi sợ từ sâu trong ký ức trỗi dậy, lập tức chạy như điên về phía trước. Cố An Nhiên cam cái đèn mắt sói của Đại Cường, mở chế độ chiếu sáng mạnh, soi thẳng vào hướng đám dơi. Một nhóm dơi độc vì ánh sáng mạnh nên dừng lại. Nhưng có một số con không bị ánh sáng chiếu vào, vẫn dũng mãnh lao ra từ những góc âm u.
Cố An Nhiên suy nghĩ thật nhanh, sau đó nói: "Hai người có mang đuốc theo không? Dơi sợ ánh sáng, sợ lửa!"
Đại Cường vội lấy chiết hỏa tử ra châm đuốc.
"An Nhiên cô nương, đuốc chỉ có hai cây, nhưng doi độc thì nhiều thế thì không cản được bọn nó đâu."
"Không cần cản hết, chỉ cần bọn nó tạm thời không dám bay đến là được." Cố An Nhiên bình tĩnh nói.
Nhị Cường không thể hiểu nổi: "An Nhiên cô nương, sao chúng ta không chạy luôn? Dù sao đám dơi độc này cũng sợ ánh sáng mà, đi ra ngoài là chúng ta an toàn rồi."
"Không được, chúng ta còn chưa đi hai lối kia. Nếu giờ đi ra ngoài nhỡ mấy con dơi này bay sang động khác thì không thể đi nữa."
Cố An Nhiên muốn xem hai động kia có thể thông tới hồ nước không.
"Nhị Cường, ngươi có mang theo cái gì có thể phát ra âm thanh không? Loài dơi sợ nhất âm thanh chói tai." Cố An Nhiên hỏi. Nhị Cường ngẫm nghĩ rồi nói: "Có."
"Trước khi đi tới đây tôi đã tìm trưởng thôn để lấy cái cồng vì tôi sợ gặp phải sói. Tiếng công có thể đuổi sói đấy."
Gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Cố An Nhiên lộ nụ cười: "May quá, ngươi gõ đi, đuổi mấy con dơi bay trở lại.
Đại Cường vừa nghe thế thì không nói lại câu nào mà gõ ầm ầm lên cái cồng.
Vì họ đang đứng trong không gian nhỏ hẹp, tiếng công càng chói tai.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận