Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 335: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (1)

Chương 335: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (1)Chương 335: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (1)
Trong rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cú mèo kêu lên, tiếng kêu này nối tiếp tiếng khác, như muốn câu dẫn mất linh hồn.
Lý thị vô thức siết chặt cổ áo nhưng lại vô tình dẫm phải cơ quan trên mặt đất.
Bà ta bị ném lên không trung, sau đó nhanh chóng lăn xuống sườn đồi...
Cố An Nhiên và Ân Tuần đã dẫn mọi người đến một địa điểm gần nguồn nước ở trấn Kính Hồ.
"Bây giờ các ngươi có thể lấy vải xuống." Ân Tuần lớn tiếng nói.
Những người tò mò cởi tấm vải che mắt xuống thì thấy mình đang ở trong một khu rừng núi bằng phẳng rậm rạp, gần nguồn nước, nếu có thể khai hoang thì sẽ là một nơi tuyệt vời trong thời đại chiến tranh loạn lạc.
"Ở đây ta cấp một mảnh đất cho các ngươi xây nhà, xây nhà xong ngươi có thể khai hoang."
"Trong lúc khai hoang và xây nhà, các ngươi không cần hao tâm tổn trí lo lắng chuyện lương thực, ta sẽ sai người đưa tới."
"Chờ làm xong những việc này, các ngươi sẽ dùng sức lao động của mình để đổi lấy lương thực, các ngươi có ý kiến gì không?" Ân Tuần vẻ mặt uy nghiêm hỏi.
"Đương nhiên không có ý kiến!" Một người trẻ tuổi nói.
Bây giờ hắn ta bắt đầu hiểu được vì sao phải bịt mắt lên núi, có lẽ là vì sự an toàn của nơi này, như vậy người Khương cũng khó có thể tìm được nơi này.
"Ta cũng không có ý kiến gì." Rất nhiều người đều nói theo người trẻ tuổi đó.
Gia gia của Viên Giang chống gậy bước ra khỏi đám đông hỏi: "Sau khi khai hoang xong, làm thế nào để giải quyết vấn đề hạt giống? Chúng ta nên xuống núi vào thành hay là mua trong trấn?" Vấn đề ông ta quan tâm nhất chính là sau này có đủ ăn hay không.
"Không cần, lứa hạt giống đầu tiên là do chủ nhân trấn Kinh Hồ chúng ta cung cấp." Ân Tuần chỉ vào Cố An Nhiên nói.
Cố An Nhiên nghĩ đến chuyện cửa hàng, lại nói thêm mấy câu: "Sau khi các vị định cư ở trấn Kinh Hồ, cũng có thể không cần xuống núi mua đồ, bởi vì chúng ta có một cửa hàng ở đây, ngay phía trước cách đây không xa, trong cửa hàng có đầy đủ vật dụng thường ngày. Các ngươi có thể dùng tiền mua, cũng có thể nhận nhiệm, dùng sức lao động để đổi."
Nàng vừa nói xong, đám đông bắt đầu túm tụm thì thầm: "Còn có chuyện tốt như vậy à? Lương thực của chúng ta đều bị bọn sơn tặc ăn uống sạch sẽ, bây giờ có thể dùng sức lực để đổi lấy đồ dùng, cũng là chuyện tốt."
"Còn không phải sao, vậy chúng ta xây phòng khai hoang nhanh một chút.”
"Trong cửa hàng còn thu mua da thủ, các loại đồ trang sức Những thứ này có thể đổi thành tiền, có tiền là có thể mua đồ trong cửa hàng." Cố An Nhiên nói thêm vài lời trong lúc mọi người đang có hứng thú.
Ân Tuần và các binh sĩ đang bận rộn phân chia đất đai và đồ đạc.
Đào Vọng Đường đi bên cạnh Cố An Nhiên, cười nói: "Co nương, ngươi quả nhiên không phải người bình thường.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Cố An Nhiên biết Đào Vọng Đường không phải là người thích nói nhảm.
Hắn ta hắng giọng một cái rồi nói: "Ngươi nhìn xem, trước đây ta chưa bao giờ khai hoang đất đai hay xây nhà, ngươi có thể sắp xếp một chút được không, ta có thể cho ngươi tiền." Hắn ta nghĩ việc khai hoang đất đai là do Cố An Nhiên làm chủ.
Cố An Nhiên hơi nhướng mày nói: "Đất đai khai hoang là của các ngươi, khi cây mọc lên ta chỉ lấy hai phần lương thực thu hoạch. Ngươi không muốn có đất sao? Nhà cũng là để gia đình ngươi ở."
Đào Vọng Đường nói: "Còn có chuyện tốt như vậy sao? Vậy ta có thể thuê người khai hoang nhiều đất cho ta được không?"
Đến lúc đó thu hoạch nộp lên hai phần, chính hắn ta lấy hai phần, bách tính làm việc nhận sáu phần, vẫn tốt hơn nhiều so với thuế của nước Đại Tuyên!
Nghĩ đến vẫn có rất nhiều người sẵn sàng làm, cho nên hắn ta liền tự mình tính toán.
"Không được, mỗi người không được chiếm quá năm mẫu đất." Cố An Nhiên lạnh lùng ngắt lời Đào Vọng Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận