Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 105: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (1)

Chương 105: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (1)Chương 105: Vậy Cũng Đâu Đến Nỗi Phải Chịu Tội Chết Chứ? (1)
Người cất lời là Cố Hồng Khánh, hắn ta khá lo cho cái thai của Nguyệt Quế, lỡ như lại xảy ra chuyện gì đó thì hắn ta thực sự không chịu đựng nổi.
Hơn nữa, hắn ta phát hiện mấy đứa nhóc trẻ tuổi vừa mới cùng hắn ta nghênh địch đều đã bị thương.
Lúc này sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, thấy có vẻ như không thể chịu đựng được bao lâu, Đại Cường và Nhị Cường là hai người có sắc mặt tệ nhất.
Mặc dù Cố An Nhiên đi ở đằng sau, nhưng cũng có thể trông thấy bước chân của Đại Cường và Nhị Cường có hơi khap khễnh.
Vào những thời điểm như thế này, từ trước đến nay Lý Kim Quang đều sẽ không tự tiện quyết định một mình.
Ông ấy xuyên qua đám người đi đến chỗ Cố An Nhiên, hỏi: "Nha đầu An Nhiên, ngươi xem có thể nghỉ ngơi được hay không?"
"Nghỉ ngơi đi." Cố An Nhiên nói.
Lý Kim Quang phất tay, nói: "Moi người dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi hết đi, sau hai nén hương sẽ tiếp tục xuất phát." Các thôn dân đã chạy nạn đến độ sức cùng lực kiệt tùy tiện tìm một chỗ hơi bằng phẳng một chút để trải bạt rồi ngồi xuống.
Cố An Nhiên lấy ra thuốc mỡ trị thương và thuốc viên cầm máu vết thương do bị đao cứa mà Lý Mạt Nương đưa cho.
"Ai bị thương thì lên tiếng đi."
Vừa dứt lời, mấy người trẻ tuổi đang bị thương sôi nổi tiếp lời: "Ta bị thương, hình như bị nứt xương đùi một chút."
"Trên người của ta có một vết thương do bị đao cứa.....
Cố An Nhiên nhìn về phía Lý Mạt Nương, nói: "Mạt Nương, còn phải làm phiên cô xem giúp cho bọn họ rồi."
Mạt Nương dịu dàng gật đầu: "Đây là điều hiển nhiên mà."
Nói xong, nàng ấy đưa đứa trẻ nằm trong lòng cho Hà lão thái thái.
Cố An Nhiên đưa hết mấy bình thuốc trong tay mình cho Lý Mạt Nương: "Cô cầm đống thuốc này đưa cho bọn họ dùng đi."
Lý Mạt Nương nhận bình thuốc trong tay Cố An Nhiên, đi đến chỗ của Đại Cường và Nhị Cường trước.
Theo nàng ấy thấy thì hai huynh đệ này bị thương nặng nhất. "Ngươi bị thương ở đâu?" Lý Mat Nương nhìn Đại Cường hỏi.
Đại Cường nghe vậy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, ngại ngùng gãi đầu nói: 'Mạt Nương, ngươi cứ đưa thuốc cho ta đi, để tự ta bôi là được rồi, ta bị thương ở eo, để một nữ nhân nhìn thấy nó, ta sợ ngươi sẽ thấy rất khó coi."
Lý Mạt Nương nghe thấy vậy thì nghiêm mặt nói: "Loi này của ngươi là không đúng rồi, từ trước đến nay trong mắt đại phu không phân biệt nam hay nữ, đều chỉ là thương tích mà thôi."
"Ngươi vén quần áo lên cho ta xem miệng vết thương sâu thế nào, không thì ta sẽ không có cách nào kiểm soát được lượng thuốc."
Đại Cường vẫn ngại ngùng xoắn xít như cũ: "Cái này... cái này không ổn lắm đâu."
Cố An Nhiên trừng mắt nhìn Đại Cường một cái, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Vén lên!"
Đại Cường vốn đang đỏ mặt ngại ngùng, sắc mặt lập tức bị nàng dọa cho trắng bệch, tỏ vẻ đầy ấm ức nói: 'À, thôi được rồi!"
Nhị Cường: Sao cái huynh này lại tiện thế nhỉ? Mạt Nương nói năng đàng hoàng với huynh, thế mà huynh không nghe là không nghe, nhất định cứ phải đợi An Nhiên cô nương nạt huynh thì huynh mới nghe.
Đại Cường kéo vạt áo, vén xiêm y của mình lên. Bởi vì đã qua hơn một canh giờ, vết máu sớm đã hòa lẫn cùng với xiêm y.
Lúc xốc quần áo lên, Đại Cường đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Vốn muốn kêu đau, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, diễm lệ và lạnh như băng của Cố An Nhiên, Đại Cường liền yên lặng cúi đầu.
Hắn ta im lặng như gà.
Vừa thấy miệng vết thương trên eo của hắn ta, Lý Mạt Nương liền chau mày.
"An Nhiên cô nương, miệng vết thương trên eo của Đại Cường rất sâu, những loại thuốc trên tay ta chưa chắc có thể ứng phó được."
Đại Cường tùy tiện xua xua tay: "Yên tâm đi, không chết được đâu, nhưng mà cơn đau ở mấy chỗ thịt mam này không dễ chịu lắm."
Lý Mạt Nương cũng không để ý tới lời nói của Đại Cường, chỉ nhìn Cố An Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận