Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 232: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (2)

Chương 232: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (2)Chương 232: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (2)
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài hang động nói: "An Nhiên cô nương, hang động này an toàn, nàng có thể xuống ngay."
Cố An Nhiên nghe thấy vậy, hai tay nắm lấy sợi dây thừng, nàng nhìn chằm chằm vào vách đá, một lát sau nàng đã xuống tới đáy động.
Lúc này, Đại Cường khập khiễng đi đến bên cạnh Cố An Nhiên, chỉ vào ba lỗ đen nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.
"An Nhiên cô nương, nơi này hình như có ba con đường đi vào, chúng ta đi như thế nào đây?"
Cế An Nhiên nhìn Đại Cường từ trên xuống dưới, nhỏ giọng hỏi: "Chân ngươi bị thương à?"
Đại Cường xua tay nói: "Không sao đâu, ta đã tự kiểm tra rồi, chỉ bị thương thôi, nhưng xương chắc không sao."
Sau đó hắn ta bỗng nhiên rất đắc ý nói: "Hơn nữa, ta còn có loại thuốc mỡ mà Mạt Nương đặc biệt đưa cho ta, vừa rồi ta đã bôi lên chỗ bị thương rồi, không có gì đáng ngại cả."
Vẻ mặt khoe khoang kia làm cho Cố An Nhiên cảm thấy không thể nói lên lời, làm cho chỉ cảm thấy thái dương của mình cứ phồng to ra.
Cố An Nhiên lấy đèn pin mắt sói từ trong túi Cát Bố ra.
Nàng còn ra lệnh cho Ngân Dạ canh giữ lối vào hang động, để tránh người và động vật gây họa, hãy nhốt họ vào hang động này.
Bởi vì ba cái hang động này, không nhất thiết phải là hướng duy nhất để đi ra.
"Trước tiên chúng ta đi tới cái hang động lớn nhất bên trái đi." Cố An Nhiên dùng ngón tay chỉ.
Đại Cường đứng thẳng người nói: "An Nhiên cô nương, ngươi nói chúng ta đi đâu cũng được, ngươi nói đi về phía đông thì chúng ta sẽ không bao giờ đi về phía tây."
"Ta đi phía trước mở đường, chẳng qua... này này..."
Hắn ta không nói gì, chỉ nhìn chiếc đèn pin mắt sói trong tay Cố An Nhiên mà không chớp mắt.
Cố An Nhiên nhíu mày: "Chẳng qua là cái gì?"
Đại Cường gãi gãi đầu, hơi xấu hổ chỉ vào chiếc đèn pin trong tay Cố An Nhiên.
"Ngươi có thể cho ta mượn chiếc đèn pin không bao giờ tắt này được không?"
"Được."
Cố An Nhiên không chút do dự đưa đèn pin mắt sói cho Đại Cường.
Nhưng để an toàn, họ vẫn phải thắp một ngọn nến. Trong trường hợp bên trong thiếu không khí, bọn họ có thể biết trước điều này.
Cửa động bên trái rất lớn, ba người đứng thành một hàng, cùng nhau đi vào.
Nhưng chỉ đi được vài chục mét, nơi này trở nên vô cùng nhỏ bé và chỉ có thể chứa được một người.
Đại Cường đi mãi ở đằng trước, Nhị Cường đi ở giữa. Bọn họ biết Cố An Nhiên rất lợi hại, nhưng vẫn rất ăn ý cho cô vào giữa để che chở. Vì dù lợi hại thì vẫn là một cô nương, nam nhân phải có trách nhiệm của nam nhân.
Đi được thêm một đoạn về phía trước thì Đại Cường dừng lại, không hề động đậy. Cố An Nhiên có phần lo lắng: "Sao không đi nữa vậy? Ngươi khó thở sao?"
"Khụ khu khụ khụ!" Đại Cường ho khan để che giấu sự bối rối của mình.
Một lúc sau, hắn mới lắp bắp: "Tại... tại. . ta bị kẹt rồi."
Cố An nhiên xách cổ áo Đại Cường, nói: "Ta lôi ngươi ra ngoài nhé."
"Không... không cần. Ngươi đá vào mông ta một cái là được, chỗ này hơi hẹp, đằng trước thì rộng.”
Hắn nói xong thì cứ như sợ Cố An Nhiên không có chỗ hạ chân, cố ý ưỡn mông lên một tý. Cố An Nhiên tạm thời hết nói nổi.
Nhị Cường thì làm như không thấy, hắn hơi chột dạ nói: "An Nhiên cô nương, chỗ này hẹp, ta cũng không đi lên được, nhờ cô giúp ca ca của ta"
"Được rồi."
Cố An Nhiên bất đắc dĩ đồng ý. Sau đó cô giơ chân lên, ước tính lực độ chắc chắn đã chuẩn xác mười phần đạp cho Đại Cường một phát. Đại Cường ngã nhào về phía trước, lọt qua. Cố An Nhiên dáng người thon thả, đi qua cũng dễ dàng.
Vốn Đại Cường tưởng Nhị Cường cũng sẽ bị kẹt, vì dù sao vóc dáng hai người họ không khác nhau lắm. Hắn còn nhìn ra đằng sau Cố An Nhiên, hơi hả he nói: “An Nhiên cô nương, lát nữa nhờ cô kéo đệ đệ của ta nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận