Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 452: Kẹo Mut Lê (1)

Chương 452: Kẹo Mut Lê (1)Chương 452: Kẹo Mut Lê (1)
"Trời al Hóa ra bà già đó là do tiểu cô nương này giả trang."
"Một tiểu cô nương xinh đẹp thế này, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?”
'Ấy, lão Lý, ông có cảm thấy dáng vẻ của cô nương này có hơi quen mắt không, hình như đã gặp ở đâu rồi ấy."
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, nữ nhân kia lại cúi đầu cực thấp, sợ người khác nhận ra nàng ta.
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường và Nhị Cường một cái, nói: "Giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, hai người thả cô nương này đi đi."
Nàng cảm thấy, đối với những chuyện như thế này thì chỉ cần vạch trân nàng ta trước mặt mọi người là được, còn việc có đánh cho một trận hay không thì thật sự là không cần thiết.
Thế nhưng, có vẻ Đại Cường bị chuyện lần này kích thích, bướng bỉnh nói: "An Nhiên cô nương, ta sẽ không thả nàng ta ra đâu."
"Nàng ta làm ra chuyện thế này, vê sau còn có người nào dám làm người tốt nữa? Ta muốn dẫn nàng ta đi gặp quan."
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Nếu ngươi muốn đưa đi thì cũng được, tự ngươi quyết định là tốt rồi." Một ông cụ lớn tuổi nói: "Hiện giờ trên trấn này làm gì có quan! Chuyện như vậy, không có ai quản đâu."
"Cuộc sống mà, thói đời ngày nay không tốt, một tiểu cô nương như nàng ta, chỉ sợ là sống không nổi, nên mới làm ra chuyện như thế này."
"Theo ý ta, không bằng ngươi tha cho nàng ta lần này đi." Ông cụ tiếp tục khuyên nhủ.
Đại Cường trừng mắt nhìn cô nương kia một cái, tức giận đẩy nàng ta về phía trước.
"Không dẫn ngươi đi gặp quan, vậy thật đúng là quá hời cho ngươi, ngươi mau cút nhanh đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa."
Nữ tử thoát khỏi gông cùm xiang xích, cúi đầu chạy nhanh vào một ngõ nhỏ.
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường và Nhị Cường nói: "Các ngươi đi mua lương thực đi, chuyện mua quần áo cho mấy người A Từ, cứ để ta"
Nói xong, nàng vẫy tay về phía A Từ đang cách mình không xa, nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua quần áo."
A Từ ngoan ngoãn đi theo sau Cố An Nhiên.
Thị trấn này không tính là rộng lớn, tổng cộng cũng chỉ có một hai tiệm may quần áo, nàng chọn một cửa hàng thoạt nhìn khá chỉnh chu, dẫn A Từ Vào trong.
Nàng chỉ vào A Từ đang đứng đẳng sau, nói: "Chọn cho ta mấy bộ quần áo hợp với vóc người của đệ ấy, chất liệu phải thoải mái chút."
Chưởng quầy tiệm may không biết rốt cuộc Cố An Nhiên có tiền hay không có tiền, cho nên chỉ lấy ra mấy bộ có chất liệu trung bình.
A Từ không muốn Cố An Nhiên tốn kém, vội vàng lắc đầu nói: "An Nhiên tỷ tỷ, ta không cần bộ quần áo này đâu, thời gian này chúng ta toàn phải đi đường, nên chỉ cần chọn bộ nào có chất liệu bền chút là được, chứ chất liệu này, một cành cây tùy tiện quẹt qua cũng sẽ hỏng ngay."
Cố An Nhiên nhìn thoáng qua A Từ, trưng cầu ý kiến của cậu: "Được rồi, vậy cái mặc bên ngoài thì chọn chất liệu bên, còn cái mặc bên trong, lấy loại vải bông mịn nhé?”
A Từ gật gật đầu, vẻ mặt cảm kích nói: "Cảm ơn An Nhiên tỷ tỷ!"
Cố An Nhiên nhìn A Từ, lại khoa tay múa chân trên đầu cậu một lượt: "Chưởng quây, cho ta thêm vài bộ quần áo cho nam hài tử cao tâm này mặc, bên ngoài cũng vẫn chọn loại chất liệu bền, bên trong chọn loại thoải mái hơn một chút."
"À, đúng rồi, còn cả giày nữa, mỗi loại hai đôi, cho ta thêm đế giày nữa nhé."
Chưởng quầy vui tươi hớn hở lấy đồ đưa cho Cố An Nhiên, lúc nàng trả tiền xong, đang tính đi thì đột nhiên ánh mắt va phải góc đựng mấy bộ quần áo nữ, có vẻ bộ quần áo ấy rất thuận tiện cho quá trình làm việc, hoặc là đánh nhaul
Mấu chốt là, kiểu dáng cũng vô cùng xinh đẹp.
Nàng chỉ vào mấy bộ đó, nói: "Mấy bộ quần áo như này, tổng cộng có bao nhiêu?"
Có vẻ chưởng quầy đang khá vui mừng: "Cô nương muốn kiểu này sao? Kiểu này tổng cộng chỉ có sáu bộ, rất vừa với dáng người của cô nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận